Saved Font

Trước/102Sau

Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 50: Đáng Giá

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Không khí lặng yên.

Đường Nhiễm đợi một hồi lâu, không đợi được nửa điểm phản ứng, không khỏi càng thêm kỳ quái: "Lạc Lạc? Sao anh không nói?"

"......"

Trong bóng tối trước mắt Đường Nhiễm, có người ở trên đỉnh đầu cô khẽ thở dài, mang theo chút ý cười lười nhác bất đắc dĩ lại tự giễu: "Em đây thật là vô lại a, cô bé."

Đường Nhiễm: "Hả?"

Lạc Trạm nắm ngược lại bàn tay mảnh khảnh của cô, rất dễ dàng liền đem toàn bộ đôi tay cô đặt trong lòng bàn tay.

Sau khi đã nắm chặt tránh cho lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi, anh xốc xốc mí mắt, cười như không cười: "Này giống như trước khi thi đấu, bên kia còn đang đếm ngược, mới vừa hô lên 543, em đã bắt đầu rồi ―― chẳng lẽ còn không phải vô lại sao?"

Lạc Trạm một bên lười vừa nói, một bên nhân lúc cô không chú ý, chậm rãi bình phục nhịp tim hô hấp của mình: Bị hôn mu bàn tay một cái liền làm nhịp tim tăng nhanh, cái lịch sử đen tối phải mau chóng xóa đi, bằng không chờ đến về sau, còn không biết khi cô thông suốt sẽ bị chê cười như thế nào đâu.

Đường Nhiễm hoàn toàn không biết tâm tư của tiểu thiếu gia trước mặt này, cô thành công bị dời đi lực chú ý, mờ mịt mà biện giải:

"Nhưng em không có cùng anh thi đấu a."

Lạc Trạm nói: "Em hỏi một vấn đề, tôi cho em một đáp án, sau đó lại thêm một cái dùng để cân nhắc tiêu chuẩn cùng một hồi dùng trắc nghiệm phán đoán tiêu chuẩn ―― này còn không phải là thi đấu sao?"

"......"

Kỹ xảo ngụy biện thông thường này đã nhanh chóng khiến bạn cùng lứa tuổi khó ở chung, cũng liền đem cô bé chưa trải qua bất luận cuộc biện luận nào vào trong sương mù.

Nhìn Đường Nhiễm biểu tình dần dần mờ mịt, Lạc Trạm bình phục nhịp tim đập loạn, cong cong khóe miệng ――

Rốt cuộc vẫn là lừa dối cô, về sau cần phải giám sát chặt chẽ chút, không thể bị người khác lừa đi mới được.

Mà trong vài giây này, Đường Nhiễm đã hiểu theo trình tự logic trong lời nói Lạc Trạm, cô nghiêm túc gật gật đầu: "Anh nói đúng."

Lạc Trạm không chút chột dạ mà đi xuống tiếp:

"Giống như chuyện vừa nãy đột nhiên em làm, bị dọa đến cũng sẽ làm tim đập nhanh hơn. Cho nên tôi mới nói em giống như vô lại trước trận đấu."

Đường Nhiễm có điểm ngượng ngùng: "Em dọa đến anh sao?"

Lạc Trạm chột dạ một giây: "Còn tốt."

"Bất quá, có một vấn đề anh chưa nói đến."

Đường Nhiễm ngẩng đầu.

"Hửm?"

Lạc Trạm cũng không lo lắng.

Với kỹ xảo ngụy biện, lấy đầu óc của anh như thế nào cũng sẽ không bị một cô bé đánh bại.

Sau đó Lạc Trạm liền thấy cô ngẩng mặt nhìn anh, khóe mắt hơi hơi cong xuống, trên má lộ ra một cái lúm đồng tiền mềm mại: "Nếu là em và anh nói, không cần thi đấu."

Lạc Trạm hơi giật mình: "Vì sao?"

"Bởi vì người thua khẳng định là em a." Cô nhợt nhạt mà cười, "Lúc anh vừa mới ở trên đỉnh đầu sờ soạng một chút nói em là tiểu bạch nhãn lang, tim em cũng đã bắt đầu đập nhanh hơn, lòng bàn tay ẩm ướt."

"......"

Lạc Trạm lại lần nữa ngưng trệ. Mà cô toàn không để ý: "Khả năng bởi vì ngạch giá trị của em so với anh thấp hơn đi, cho nên......"

Tiếng nói còn lại dần dần phiêu tán ở chân trời.

Mười mấy giây sau, chờ khi Lạc Trạm lấy lại tinh thần, anh nghe thấy chính mình vừa mới bình phục không bao lâu thì nhịp tim lại lần nữa tăng nhanh như nổi trống.

Lạc Trạm nắm tay Đường Nhiễm, ước chừng là hiệu quả truyền âm làm thính lực nhạy bén của cô phát huy đến mức tốt nhất, đang nói chuyện, Đường Nhiễm liền nghi hoặc mà dừng lại.

Cô ngưng thần phân rõ vài giây, càng thêm mê mang mà nhìn về phía Lạc Trạm: "Lạc Lạc, tim anh hôm nay có phải không thoải mái hay không?"

"......"

Lạc Trạm im lặng.

Vài giây sau, anh cúi đầu, đột nhiên khàn khàn mà cười rộ lên: "Không phải, là tôi thua."

Đường Nhiễm: "A?"

Lạc Trạm buông một bàn tay Đường Nhiễm ra, đem tay kia kéo tới, đặt lên trước ngực mình.

Cái tư thế quen thuộc này làm Đường Nhiễm giật mình đã quên giãy giụa, chờ ngón tay mảnh khảnh của cô bị tay anh hoàn toàn bao lại, kín kẽ mà để ở trước lớp áo sơmi hơi mỏng, Đường Nhiễm cảm giác trong lòng bàn tay dần dần tăng nhiệt độ, cũng rõ ràng mà nghe thấy được tiếng tim đập bên trong.

Lạc Trạm cụp mắt, tầm mắt miêu tả mặt mày cô, anh cười:

"Nghe thấy nó có bao nhiêu hưng phấn không?"

"......" Mặt cô chậm rãi hồng lên.

"Hiện tại em biết nó vì sao nhảy nhanh như vậy không?"

"......"

Giọng cười thấp thấp khàn khàn theo lỗ tai truyền tới tận đáy lòng, cào đến trong lòng ngứa ngáy, Đường Nhiễm đỏ mặt muốn rút tay về.

Lạc Trạm lúc này hiển nhiên không muốn làm người, anh đè chặt tay của cô nửa điểm cũng không chịu buông ra.

Anh lười biếng mà cười, dựa vào tay vịn cầu thang: "Vừa mới nói bị dọa đến là lừa gạt em thôi, tôi chính là bởi vì em hôn một chút nên nhịp tim mới tăng nhanh ―― nếu em lại như vậy nữa, khả năng tôi xác thật sẽ bởi vì trái tim không thoải mái, chẳng hạn như hưng phấn quá độ mà bị đưa thẳng vào bệnh viện mất ―― cho nên tôi quyết định nhận thua trước."

Đường Nhiễm nỗ lực một hồi lâu muốn rút tay về nhưng không thể thực hiện được, cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ, đỏ mặt phản bác: "Là chính anh nói, ngạch giá trị của anh cùng Lạc Tu so với người bình thường cao hơn rất nhiều, cho nên em mới muốn thử xem."

"Ừ, là tôi nói." Lạc Trạm hào phóng thừa nhận.

Đường Nhiễm khẽ nhăn mi lại: "Nhưng nếu là bởi vì em, vậy anh rõ ràng có phản ứng với loại kích thích rất nhỏ này, cũng là có loại chất điều tiết thần kinh tiết ra nhanh hơn."

Lạc Trạm: "Không giống nhau."

Đường Nhiễm: "Chỗ nào không giống nhau?"

"......"

Lạc Trạm rũ mắt cười rộ lên.

Lạc Trạm nói: "Người khác làm ra hành động đó là kích thích bên ngoài, khả năng sẽ thúc đẩy người thường tiết ra Dopamine*, nhưng đối với tôi thì không có hiệu quả."

*Nhiều người gọi dopamine là "hormone hạnh phúc" bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.

Đường Nhiễm: "Anh rõ ràng có......"

Lạc Trạm: "Là em khác biệt."

Đường Nhiễm: "?"

"Em làm ra hành động này cũng không phải là kích thích bên ngoài." Lạc Trạm cúi người, cười "Với tôi mà nói, em chính là Dopamine, là căn nguyên của toàn bộ sung sướng cùng hưng phấn của tôi."

"......"

Đường Nhiễm ngơ ngẩn.

Lạc Trạm hỏi: "Cho nên em cảm thấy, em làm ra những động tác đó hoặc là nói những lời này với tôi, tôi còn không có phản ứng sao?"

Trầm mặc hồi lâu, Đường Nhiễm mới rốt cuộc mới lấy đủ dũng khí nhỏ giọng hỏi ra nghi hoặc đáy lòng: "Vì sao em lại là Dopamine của anh?"

Lạc tiểu thiếu gia không hề nghĩ ngợi: "Đương nhiên bởi vì tôi th――

Một giây trước khi buột miệng nói ra đáp án dưới đáy lòng, Lạc Trạm kịp thời dừng lại.

Anh cảm giác đầu vai chính mình đột nhiên liền bị đè xuống bởi hai tòa núi lớn:

Tòa bên trái viết "16 tuổi".

Tòa bên phải viết "Ba năm khởi bước".

Lạc Trạm: "............"

Tiểu thiếu gia bị nện đến mặt xám mày tro, lòng tràn đầy chật vật.

Trầm mặc vài giây, anh có chút nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng: "Bởi vì tôi thiện lương nhiệt tâm thích giúp đỡ mọi người, ý muốn bảo vệ quá mức, mỗi lần thấy em còn dễ dàng mắc chứng Stockholm*, một ngày không giúp liền cảm thấy cả người khó chịu."

* Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.

Đường Nhiễm bị anh chọc cho cười rộ lên: "Kỳ thật em cũng cảm thấy như vậy."

Lạc Trạm: "."

Lạc Trạm: "?"

Đường Nhiễm cười cong khóe mắt: "Bởi vì chưa từng có người nào ở bên em giống như anh a. A bà ban đầu cũng là vì người Đường gia thuê mới ở cạnh em, nhưng sau đó hòa hợp với nhau và tình cảm ngày càng sâu đậm ......

Chỉ có Lạc Lạc anh không giống." Lạc Trạm thất thanh hồi lâu, thấp giọng hỏi: "Có gì khác chứ."

"Từ lúc bắt đầu, Lạc Lạc chính là không cần hồi báo mà rất tốt với em. Rõ ràng em không thể cho anh bất cứ thứ gì." Đường Nhiễm nói, "Sau đó lại chỉ có anh ở trong mưa tìm được em, cũng chỉ có anh sẽ kiên nhẫn ở lại nói chuyện với em, anh giúp em đưa người máy đến, mang em đi khám mắt, còn nói sẽ làm hồ ước nguyện của em......"

Nói đến đoạn này, cô dừng lại, qua vài giây, giọng cô hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn cười rộ lên.

"Khi đó em liền nghĩ, Lạc Lạc mới không phải là tiểu thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng. Anh nhất định đặc biệt đặc biệt mềm lòng thiện lương, cho nên mới sẽ giúp em an ủi em lại còn nói chuyện với em."

Không khí an tĩnh vài giây.

"Tôi." Lạc Trạm đột nhiên mở miệng.

"?"Đường Nhiễm đang đắm chìm trong cảm xúc hơi hơi ngửa đầu.

Sau đó cô nghe thấy có người khẽ thở dài: "Tôi chính là người mà bọn họ nói. Tính cách luôn lạnh nhạt, cao ngạo, thờ ơ, cũng không có gì đứng đắn. Người nào cũng không bỏ vào trong mắt, sự tình gì cũng không treo ở trong lòng...... Không có một chút ' thiện lương nhiệt tình thích giúp đỡ mọi người '."

Đường Nhiễm lấy lại tinh thần, sốt ruột mà cãi lại: "Lạc Lạc rõ ràng rất ôn nhu rất tốt ――"

"Tôi chỉ đối với một mình em như vậy."

Lạc Trạm đánh gãy lời cô nói.

Thanh âm anh trầm thấp, trịnh trọng, lại nghiêm túc:

"Tôi chỉ đối với em như vậy, không phải bởi vì tôi tốt, là bởi vì em, biết không?"

"......"

Đường Nhiễm mờ mịt mà nghe.

Đây cũng là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy.

Lạc Trạm nói:

"Bởi vì em đáng giá, Đường Nhiễm. Em xứng đáng với những điều dịu dàng và tốt đẹp nhất trên thế giới này."

Trước/102Sau

Theo Dõi Bình Luận