Saved Font

Trước/60Sau

Đúng Là Đồ Đáng Ghét - Khó Ưa Mà!!!

Chương 20 : Nhất Anh Đã Tìm Ra Câu Trả Lời 

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chia tay Thiên Vũ và Nhất Anh cũng là lúc Thiên Minh đưa Song Thu trở về quê. Ngồi trên xe bây giờ nước mắt của Thu cứ trào ra làm cho người bên cạnh cũng đau lòng không kém. Dừng xe, Thiên Minh nhìn sang Thu

-Em có chuyện gì thế? Nói anh nghe được không? – Thiên Minh kéo Song Thu ngã về vai mình, lấy khăn lau đi những giọt nước mắt vươn trên má Song Thu

-Em…không sao

-Thật không? Nói anh nghe đi

-Dạ…em…em thích anh Bin

-Uhm …. – Tiếng “Uhm” Thiên Minh thốt ra sao mà nặng nề đến thế

-Nhưng anh ấy chỉ xem em như em gái

-----

-Em cũng nói với anh ấy chúng em mãi là anh em tốt nhưng mà…em thấy đau quá….

Nhỏ lại khóc to, Thiên Minh biết làm gì bây giờ cứ ngỡ Thiên Vũ cũng thương nó ai ngờ không phải như cậu nghĩ, cậu chỉ biết ôm nó để nó tựa trên vai mình khóc mà thôi. Một lúc sau, Thu thôi khóc nữa

-Em không sao rồi, cảm ơn anh

-Anh đưa em đi đến nơi này

Thiên Minh lái xe đến một khu ngoại ô, không khí thật trong lành, hai bên đường là những hàng cây xanh mướt, tấp xe vào, Thiên Minh mở cửa cho Song Thu

-Em ra đi

Bước ra nhìn khung cảnh trước mắt Thu nở một nụ cười thật tươi

-Em thích không

-Dạ, sao anh biết một nơi đẹp thế?

-Dạ, sao anh biết một nơi đẹp thế?

-Uhm những lúc anh buồn anh thường ra đây, anh sẽ hết…

-Thật không?

-Uhm, lại đây – Thiên Minh kéo tay Thu ra gần mé sông – AAAAA…. Em hét to giống anh xem nào

-AAAAAAAAAAA

-Em thấy thế nào

-Em thấy đỡ hơn nhiều, cảm ơn anh

Thiên Minh cùng Song Thu ngồi lại một chút rồi lên xe trở lại quê nhà bỏ lại tất cả u phiền trôi theo dòng sông nhỏ kia để tìm ình niềm vui mới

Tại nhà của Nhất Anh, Nhất Anh đang trong phòng suy nghĩ về những chuyện đã qua cậu sợ hải

-Mình…mình thích Bin sao? Làm sao có thể được kia chứ? Theo những gì Thiên Minh nói đúng là cảm giác đó mình chỉ tìm được khi ở cạnh Bin…có thật sự là mình thích Bin??? Mình và nó…hai thằng con trai…làm sao có thể kia chứ…Mình đang nghĩ gì thế hả…không bao giờ có chuyện đó…tỉnh lại đi Nhất Anh…mày điên rồi phải không? Thiên Minh chỉ nói như thế mày đừng có suy nghĩ lung tung… - Nhất Anh ôm đầu, gục trước bàn làm việc

-Anh Nhất Anh – Thiên Vũ bên ngoài gọi, Nhất Anh thôi nghĩ vu vơ nữa, bước ra

-Em gọi anh có việc gì không?

-Ah…em gặp một chút vấn đề muốn hỏi anh – Thiên Vũ cầm quyển vở đưa Nhất Anh

-Uhm em vào đi…ngồi đây đi để anh xem nào

Đề toán, bài hơi khó Nhất Anh cũng phải suy nghĩ hồi lâu

-À…đây rồi…em áp dụng phương pháp này…kết hợp với...

-À…đây rồi…em áp dụng phương pháp này…kết hợp với...

Nhất Anh hướng dẫn phương pháp, giảng cho Thiên Vũ hiểu lý do gì cậu lại dùng phương pháp đó mà không dùng phương pháp lúc nãy Thiên Vũ làm…

-Em hiểu rồi, cảm ơn anh – Thiên Vũ xoay người nhìn Nhất Anh nở một nụ cười thật tươi làm trái tim Nhất Anh lại lỗi nhịp

-“Đừng như thế, không phải đâu mày đừng nghĩ lung tung” – Nhất Anh đang đấu tranh với suy nghĩ của mình

-Anh…em làm như vậy anh thấy được không?

------

-Anh…. – Không nghe Nhất Anh trả lời Thiên Vũ gọi lớn

-Ah uhm…đúng rồi…em làm tiếp đi…anh đi tắm cái

Thiên Vũ ngồi đó tiếp tục bài toán của mình, Nhất Anh bước vào nhà tắm một lúc sau nghe tiếng nước chảy…Thiên Vũ nhìn sang, thông qua cánh cửa làm bằng kiến màu nhạt nhờ ánh đèn bên trong Thiên Vũ có thể lờ mờ thấy được hình ảnh thoát y của Nhất Anh đập vào trước mắt mình…Đứng hình, mắt mở to, tim đập mạnh, cảm thấy cơ thể nóng lên đến cực đỉnh dù trong phòng đang mở máy lạnh ở độ thấp nhất, mồ hôi nhễ nhãi…Thiên Vũ vội quay sang quyển vở tránh những hình ảnh đó nhưng mà nó cứ quanh quẩn trong đầu…không tài nào cậu tập trung được, mồ hôi rơi ướt cả đề bài toán…Cánh cửa phòng tắm mở ra, Nhất Anh bước ra với cái khăn tắm quấn nữa người vì đây là thói quen và một điều nữa cậu nghĩ Thiên Vũ đã về phòng rồi…Thiên Vũ nhìn về phía cánh cửa, cái người đang đứng trước mặt cậu thật là…thật là…làm cho cậu bị chảy máu cam…

-B…Bin em chưa về phòng sao…em…em bị sao thế? – Nhất Anh hoảng hốt khi thấy máu từ trong mũi Thiên Vũ chảy ra mà Thiên Vũ vẫn chết trân, Nhất anh gọi nhưng chẳng thấm thua gì

-Bin…mũi em…

Nhất Anh với tay lấy cái khăn gần đó đi về phía Thiên Vũ, chầm chầm lau nhè nhẹ…Thiên Vũ bất động hoàn toàn…cái cơ thể ấy đang tiến gần rất gần trước mặt Thiên Vũ, hơn thở gấp gáp từ cơ thể ấy làm Thiên Vũ muốn nghẹt thở, những giọt nước trên mái tóc nhiễu xuống mặt Thiên Vũ làm cậu bừng tỉnh lại, vội đứng lên làm Nhất Anh giật mình ngã về phía sau. Trời xui đất khiến chiếc khăn vướn vào cái bàn bung ra, Thiên Vũ đỡ lấy Nhất Anh nhưng không kịp cậu cũng ngã nhào lên người Nhất Anh….Cơ thể cậu nằm đè lên cơ thể không một mảnh vải của Nhất Anh…có một cảm giác kỳ lạ…như muốn thiêu đốt mọi thứ vốn có trên thân thể trần trụi trước mặt của Thiên Vũ…ánh nhìn đỏ lửa kích thích của Thiên Vũ làm Nhất Anh hoảng sợ thật sự, Cậu đẩy Thiên Vũ sang một bên rồi chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại.

-“Không…không phải…đừng như thế…Bin đừng làm anh khó xử như thế…. đừng như thế có được không?” – Nhất Anh dựa vào cánh cửa, hai hàng nước mắt rơi ra, bây giờ cậu đã hiểu cảm giác của mình là gì …cậu khóc không thành tiếng, muốn thét lên thật to nhưng cậu không thể… – “Tại sao lại như thế? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tại sao ông trời lại đầy đọa tôi như thế? Tại sao để tôi biết được cái cảm giác này…nhưng không cho tôi được chạm vào nó? Tôi đã làm gì nên tội mà phải chịu đau đớn thế này….????”

Thiên Vũ nhìn theo hành động của Nhất Anh, hoàn tỉnh, cậu luống cuống chạy về phòng

-Mình…mình sao thế…anh Nhất Anh sẽ giận mình lắm đây…mình làm gì thế này? Tại sao mình lại có cảm giác như thế khi ở cạnh Nhất Anh…trời ạ mày bị điên rồi Bin ơi – Thiên Vũ lấy gối đập vào đầu mình, tự hỏi tại sao lại có hành động kỳ quái đến như vậy?

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch