Lôi Dĩnh ngây ngẩn cả người, còn hiệulực ko sao? Đã kiên định nói với hắn là “tin tưởng em”, hiện tại nàng có thể nói “No” được sao?“Rất khó trả lời à?” Minh Thiên Mạch thấy thật lâu ko có đáp án, suy đoán trong lòng thêm sâu sắc“Ko, lời nói ngày đó đương nhiên là còn hiệu lực” Đúng vậy, còn hiệu lực, nàng phải quản lý thật tốt trái timcủa mình, phải nắm bắt mục tiêu đã xác định từ đầu, không vì Cung ThầnHạo mà thay đổi nóNghe được nàng nói còn hiệu lực, hắn ko cảm thấy mừng rỡ, lạnh nhạt nói “Anh chờ em thật lâu, thật mệt mỏi, hôm nay em khiến cho anh cảm giác rất xa xôi, mặc dù em đang ở trước mắt,nhưng khoảng cách trong tim lại khiến anh ko thể nào chạm đến em, điềunày, làm anh rất bất an”Nghe được hắn trầm giọng nói, Lôi Dĩnhthật sâu đau nhói “Thật xin lỗi” . Hiện tại, ngoài ba chữ này ra, nàngko biết nên nói gì cùng hắn“Anh muốn nghe ko phải là câu “thật xin lỗi” của em, những lời này em đã nói với anh quá nhiều rồi, nghe rấtnặng nề” Cho tới bây giờ, hắn ko cho rằng mình là một người vĩ đại, vìthế trong tình yêu hắn cũng sẽ là một người đàn ông hẹp hòi“Thật xin lỗi……….. thật xin lỗi……….”Nước mắt ko tiếng động rơi xuống, hình như nàng đã tổn thương hắn rấtnhiều lần, nhưng vì cái gì mà hết lần này đến lần khác hắn chỉ một mựcquan tâm nàng, ko chịu buông tay? Nàng ko phải là một cô gái tốt, giốngnhư mẹ hắn đã nói, nàng căn bản ko xứng với một nam nhân tốt đẹp như hắn“Hi sinh, sẽ nhận được hồi báo sao? anh vẫn chờ, vẫn đứng ở đó chờ, chờ em quay trở về bên cạnh anh, anh đã bịtổn thương, nhìn tiểu Huyên Huyên thân mật gọi người kia là “ba”, anhghen tỵ, nhìn người phụ nữ mình yêu mến lại thân mật với đàn ông khác,anh càng thêm ghen tỵ, nhưng mà anh lại ko thể làm cái gì, anh chỉ cóthể đứng tại chỗ, đợi em đến tìm anh, đợi đến mệt mỏi” Đây có được xemlà hướng về nàng báo oán ko? Báo oán bất mãn trong lòng hắn? Báo oán bất bình? Nhưng mà nói ra khỏi miệng thì hắn lại cảm thấy rất nhẹ nhõmCố nén, không cho mình khóc thành tiếng “Thiên Mạch, thật xin lỗi………… em ko muốn anh mệt mỏi như vậy, em khôngbiết tại sao em lại lâm vào tình cảnh như hiện nay, em không khống chế được tình cảm của mình, em biết như vậy thật có lỗi với anh, nhưng mà em thật hết cách rồi, em căn bản ko thể kháng cự được hắn” Hơn một thángnay chung sống, khiến cho nàng đã bắt đầu có thói quen, hắn đối với nàng quan tâm , đối với nàng săn sóc, còn cưng chiều Tiểu Huyên Huyên, khiến nàng rất thỏa mãn, hiện tại, nàng đã thua, hơn nữa còn là thất bại hoàn toànLời của nàng như lưỡi dao sắc bén mạnhmẽ đâm vào tim hắn, khiến hắn cơ hồ quên đi hô hấp, không khống chếđược? Mới cùng nhau chung sống có một tháng, mà nàng đã bị Cung Thần Hạo chinh phục rồi sao? Vậy còn hắn thì sao? Đau lòng, hắn nói “Vậy cònanh? Em có nghĩ đến cảm xúc của anh sau khi nghe em nói câu này ko? Anhlà người, ko phải là thần”“Thật xin lỗi, thật xin lỗi……… em komuốn như vậy, thật xin lỗi……..em hi vọng anh có thể hạnh phúc, hôm naycô gái đi cùng anh, nhìn qua cô ấy rất yêu anh, có lẽ…..”“Có lẽ?” Minh Thiên Mạch cười, cườithật giễu cợt “Em hi vọng anh với cô ta sao? Để cho em và hắn ko cảmthấy áy náy? Sao em lại ích kỷ như vậy?”Trời ạ? Nàng đang nói cái gì vậy? Nhưng mà lời đã nói ra, ko thể nuốt trở lại, nàng lại tổn thương hắn một lầnnữa “Thiên Mạch, em là cô gái hư, căn bản ko xứng để anh yêu”“Yêu, làm sao có thể khống chế, nhữnglời nói trước đó của em, anh sẽ xem như ko nghe thấy, em chỉ cần nhờ ,lời nói cam kết qua của mình, anh vẫn sẽ đứng một chỗ đợi em, đợi emquay đầu nhìn anh, trong đôi mắt em chỉ có thể thấy anh” Nói xong, hắnko cho nàng bất kì cơ hội trả lời, liền cúp máy, câu nói nghẹn ngào mang chút kì vọng của nàng khiến hắn thấy bi ai, hắn cảm thấy bi ai chomình!Nước mắt, như vỡ đê, chan hòa chảyxuống, không dừng lại được, nàng hiện tại có thể nói gì được đây? Cóthể làm gì đây? Ngoại trừ khóc, chỉ có thể khóc, cúp máy, ôm hai đầugối, đầu ngẩng lên, thân thể vì khóc mà run rẩy, tại sao hắn lại ngốcnhư vậy? Tại sao chỉ để tâm mình nàng? Tại sao? Tại sao?“Này, này , này, đại tổng tài cậu kêutôi về nước trước nghỉ phép làm tôi hết sức khẩn cấp đi ra ngoài, không phải chỉ là muốn tôi nhìn cậu uống rượu giải sầu đi?” Phương Tử Kiệtcảm thấy Cung Thần Hạo có chút không đúng, chẳng lẽ hắn và Lôi Dĩnh lạixảy ra vấn đề lớn gì?“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi uống rượu giải sầu?” Hắn từ trước đến nay rất có chừng mực, nếu như tửulượng của hắn là mười ly, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ ko dám uống vượt quásáu ly, hắn sẽ ko để cho mình say, bởi vì hắn ko thích cảm giác đánh mất chính mình“Hơn một tiếng đồng hồ ko nói ko rằngmột câu, cậu ko phải uống rượu giải sầu thì là cái gì?” Phương Tử Kiệtcười khẽ “Thành thật mà nói đi, chuyện giữa cậu với bà xã thế nào?”(Rin: vậy mà đàn ông nói phụ nữ nhìu chuyện, hừm…. ta thấy đàn ông cũngnhìu chuyện a >=Cung Thần Hạo có chút ngạc nhiên nhìn hắn hỏi “Tại sao cậu cho rằng có liên quan đến Lôi Dĩnh?”Ai nha! Thật bị hắn đoán trúng rồi. Phương Tử Kiệt cười trộm trong lòng“Thế nào? Theo đuổi ko thuận lợi à?”“Rất thuận lợi, có điều đó ko phải là tâm sự của tôi” Xoay tròn ly rượu trên tay, vẻ mặt của hắn có vẻ nghiêm túc“Như vậy vấn đề là gì?” Phương Tử Kiệt giơ ngón tay trỏ lên, có ý bảo chủ quán rượu cho hắn một ly “uyts ky”“Tử Kiệt, cậu có nhớ đã từng hỏi tôi,tại sao ko cùng Lôi Dĩnh ly hôn ko?” Cung Thần hạo đung đưa ly rượutrong tay, tùy tiện hỏi“Dĩ nhiên nhớ” Phương Tử Kiệt nhướngmày nhìn hắn, chẳng lẽ…………” Có điều cậu ko trả lời, thế nào? Đã có đápán sao?” Đây là câu hỏi ba năm trước của hắn, khi đó hắn vẫn chưa lấyđược đáp án“Đáp án đã sớm có, chẳng qua là mình ko muốn thừa nhận thôi” Cung Thần Hạo nói xong, một hơi cạn sạch ly rượu trong tayPhương Tử Kiệt khóe miệng cong thànhmột đường cong “Nếu đã sớm có đáp án, vậy hiện tại, tại sao ngươi lạingồi ở đây uống rượu, mà ko về hầu hạ bà xã với con gái?”Cung Thần Hạo nghiêng mắt nhìn hắn 1cái, mở miệng nói “Ba ngày trước, tôi mang cô ấy và tiểu Huyên Huyên đến khu vui chơi, chơi rất vui vẻ, nhưng mà trên đường đụng phải vị hôn phu ở Pháp của Lôi Dĩnh, sau ba ngày nay, cô ấy nhìn tôi như người xa lạ,cũng ko nói chuyện, có lúc cả ngày ko chạm mặt , mà hôm nay đã là buổithứ tư” Nghĩ đến chuyện Lôi Dĩnh vì Thiên Mạch mà bắt đầu thoát ly hắn,càng làm hắn cảm thấy ko thoải mái trong lòng“Cậu cảm thấy nguyên nhân gì thúc đẩycô ấy làm như vậy? Bởi vì vị hôn phu sao?” Phương Tử Kiệt mở miệng hớpmột ngụm rượu, lạnh nhạt hỏi“Ngoại trừ nguyên nhân này, tôi ko nghĩ ra cái nào khác”“Bộ dạng này của cậu , thật giống vớingười đang ghen” Phương Tử Kiệt nở nụ cười, xem ra hắn chỉ có thể làmngười chèo đò đẩy đẩy, hắn ko muốn bỏ qua vở kịch hay nàyCung Thần Hạo không ngại nụ cười củahắn, ngược lại rất tự nhiên nói “Ông xã ăn dấm bà xã là chuyện bìnhthường” (*Rin: ăn dấm = ghen)“Ha…….cũng đúng, vậy cậu hiện tại làmthế nào đây? Hơn nữa, bà xã cậu giá thị trường cũng ko tệ” Phương TửKiệt nhíu mày cố ý trêu chọc“Cậu bớt nói mát một chút” Cung Thần Hạo liếc mắt hắn“Nếu ko thì sao? play boy Cung ThầnHạo, lại vì một nữ nhân phát ghen, đây chính là tin chấn động, tôi dĩnhiên phải cố gắng tiêu hóa, hơn nữa, cô ấy còn là vợ cậu, ko phải vợtôi” Phương Tử Kiệt cười nói, hai chân bắt chéo, dáng vẻ rất thoải máitự tạiChịu đựng xung động muốn đánh hắn 1 quyền, Cung Thần Hạo nhìn hắn lạnh giọng nói “Hẹn cậu đến đâu, đúng là thất sách”“Nói thật, lần này là cậu nghiêm túc sao?”“Cậu cảm thấy tôi là giả à?” Cung Thần Hạo nhướng mày hỏi lại“Dĩ nhiên ko phải, tôi muốn nói, yêu cô ấy là phải nói cho cô ấy biết, cậu ko nói rõ, thì cô ấy vĩnh viễn sẽ ko biết cậu nghĩ gì, trong mắt của tôi, cô ấy yêu cậu, tình yêu rất kì diệu, ko cách nào nắm bắt là đặc tính của nó, nó chỉ chấp nhận đối tượng của mình” Về phần tại sao nàng lại ko cùng hắn nói chuyện ba bốn ngàycó thể để cho hắn gặp nàng hỏi rõCung Thần Hạo than thiết, bởi vì nhưthế, cho nên hắn mới lựa chọn vui đùa nhân thế, đối với hắn, cho đến bây giờ đều ko dám chạm vào tinh yêu, nhưng hết lần này đến lần khác hắnlại đi yêu cô gái nhỏ kia“Nhưng mà loài người là vậy, đã yêu rồi thì vô oán vô hối, đây chắc là sức hút nguy hiểm của tình yêu đi!”Phương Tử Kiệt cười khẽ “Sao nào? Có cần tôi giúp một tay thì cứ nói,tôi có thể nói với Lôi Dĩnh một chút lời hay, hoặc là , tôi có thể giúpcậu đàm phán với vị hôn phu của cô ta”Cung Thần Hạo ngiêng mắt nhìn “Ko cầnnhọc tâm, tôi sẽ tự mình giải quyết” Nghĩ đến Minh Thiên Mạch, hắn kocần phải cảm thấy buồn bực, ở trong lòng Lôi Dĩnh, hắn quan trọng, cònMinh Thiên Mạch cũng quan trọng sao?Hầu rượu đưa lên hai ly rượu, ngoại trừ ly “uyts ky” của Phương Tử Kiệt, còn có thêm một ly “dụ hoặc” cho Cung Thần Hạo“Tôi ko gọi” Cung Thần hạo từ chối“Là vị tiểu thư bên kia mời” Hầu rượu chỉ tay vào bên phải họ“Ko cần” Cung Thần Hạo ngay cả nhìncũng ko nhìn lấy 1 cái, quả quyết cự tuyệt.Hắn đương nhiên biết chuyệngì đang xảy ra, có điều hiện tại hắn ko có loại tâm tình này“Ô! Mỹ nữ, tiêu chuẩn khuôn mặt thiênthần, vóc người ma quỷ, là loại hình cậu thích đây, hơn nữa còn có chútquen mắt……..” Phương Tử Kiệt nhìn về vị tiểu thư kia mỉm cười “Ai nha!Tôi nhớ ra rồi, vị kia ko phải là chị của bà xã cậu sao?” Lúc đầu điềutra lai lịch Lôi Dĩnh hắn có xem qua“Vậy sao?” Cung Thần Hạo nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc thấy nàng đang đứng dậy đi về phía họLôi Tiệp Nhi vẫn muốn tìm cơ hội hẹnLôi Dĩnh ra ngoài, nhưng vẫn ko có được cơ hội, bởi vì nàng căn bản kocó phương thức liên lạc, cũng ko biết Lôi Dĩnh ở đâu, có điều bây giờ cơ hội đã đến, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên nói mấy câu, nàng liềnđứng dậy đi đến chỗ ngồi của Cung Thần Hạo“Cung tổng tài, thật trùng hợp, ở chỗnày gặp được anh” Lôi Tiệp Nhi nâng tay nâng chân đều quyến rũ chếtngười, chỉ cần tùy tiện thân mật dựa vào quầy rượu , váy bó sát ngựa cơhồ ko giấu được một mảnh xuân quang của nàng“Có chuyện gì sao?” Cung Thần Hạo cau mày hỏi“A………tôi có thể có chuyện gì? Chẳng qua là muốn gặp gỡ muội phu, muốn mời anh một chén rượu thôi” Lôi Tiệp Nhitrên mặt treo móc nụ cười đêp, coi nhẹ sự lãnh đạm của Cung Thần Hạo“Muội phu? Tôi thật ko dám nhận, nếunhư tôi ko nhớ lầm, người một nhà các người hình như đều ko thích nàng”Cung Thần Hạo ko nhìn nàng 1 cái, lạnh giọng nóiLôi Tiệp Nhi vừa nghe hắn nói thế, nhất thời cảm thấy việc đi lên chào hỏi là 1 hành động sai lầm, nhưng mà sai thì cũng sai rồi, cũng chỉ có thể làm đến cùng, cười xấu hổ, nàng nói“Ko thích thì thế nào, dù thế nào cũng là 1 người một nhà! Cô ấy gần đây ra sao? Làm chị em phải thân thiết, rãnh rỗi còn phải hẹn cô ấy rangoài uống chút trà, nói chuyện phiếm đây”“Ngay từ 3 năm trước, cô ấy và nhà cácngười đã cắt đứt quan hệ, cho nên hảo ý của cô, tôi thay mặt nàng cảmơn, còn nữa, tôi nghĩ là bà xã tôi ko rãnh rỗi cùng cô uống trà nóichuyện phiếm đâu” Cung Thần Hạo mắt lạnh nhìn nàng, người phụ nữ này kothể nào có lòng tốt như vậy, nêu như nàng đổi tính thì mặt trời hẳn đãphải mọc phía TâyLôi Tiệp Nhi cố nén giận, dịu dàng” Nếu là như vậy, thì thôi” Nói xong, liền hếch eo thon, đi về vị trí cũ,nàng sẽ ko buông tha cho cơ hội tốt như vậy, một lát nữa chờ hắn đi,nàng sẽ theo sau xe hắnCung Thần Hạo và Phương Tử Kiệt ngồiđược mười phút, liền trả tiền rời đi, dĩ nhiên, Lôi Tiệp Nhi cũng hướngvề ông chủ của nàng nói tiếng “xin lỗi” tìm lý do đi ra ngoàiLôi Tiệp Nhi dừng xe lại, nhìn vào Cung Thần Hạo trong tòa nhà lớn, ánh mắt híp lại, biết chỗ ở là tốt rồi, xem ra sang năm nàng phải xin nghỉ ở quán rượu, sau đó đến đây thủ chu đảithỏ (thủ chu đãi thỏ: cắm sào chờ nước) , ko hẹn mà gặp, gương mặt nở nụ cười đắc ý, nàng nhấn chân ga rời điCung Thần Hạo đứng trước cửa phòng ngủ, do dự không biết có nên gõ cửa hay không, hiện tại đã 9 giờ rưỡi, không biết nàng đã ngủ hay chưa? Tay, đưa ra rồi lại rút trở về, động tác như thế đã lặp đi lặp lại mấy lượt, rốt cuộc thời điểm hắn muốn bỏ cuộc,cửa lại được người mở raLôi Dĩnh vì khác nước, cho nên muốn rangoài uống nước, cũng ko ngờ đến gặp mặt hắn ở ngoài cửa,nàng kinh ngạcnhìn hắn, bốn ngày nay, nàng đã tận lực tránh mặt hắn, nhưng cùng ởchung một mái nhà, chuyện gặp nhau là ko thể tránh khỏi song hai ngườiko hề nói chuyện với nhau“Em ra ngoài uống nước” Lôi Dĩnh nóixong, liền lướt qua hắn xuống bếp, hắn uống rượu, nàng ngửi thấy mùirượu nồng nặc trên người hắnCung Thần Hạo xoay người, nhanh chóngôm lấy nàng từ phía sau, dịu dàng nói “Có thể nói cho anh biết, tại saobốn ngày nay,em ko để ý đến anh? Nếu như anh có làm sai chuyện gì, thìanh có thể sửa” Nàng trốn tránh như thế này sẽ ko thể giải quyết đượcvấn đề gì, chỉ làm hắn thêm bất anLôi Dĩnh dùng sức muốn trốn thoát khỏilồng ngực hắn, nhưng phí công vô ích, rũ tay xuống, nàng để mặc hắn ôm,nàng giống như thỏ đế, ko dám đối mặt với vấn đề, chỉ biết trốn tránh,nàng tắt di động, mỗi ngày đều ngồi lên cửa sổ nhìn bầu trời ngẩn người, tiểu Huyên Huyên cũng bị nàng đưa đến nhà cữ, bởi vì nàng muốn có thờigian tự hỏi mình, nhưng bốn ngày qua, nàng vẫn chưa có được câu trả lời“Là bởi vì hắn sao? Bởi vì bị hắn bắtgặp, nên em mới cảm thấy có lỗi với hắn? Em thương hắn sao?” Cung ThầnHạo chôn đầu trên vai nàng, cẩn thận hỏi, đối mặt với sự trầm mặc của,hắn càng thêm khẩn khoản muốn biết rõ nguyên nhânLôi Dĩnh nhắm mắt lại, chầm chậm trả lời “Em thật có lỗi với anh ấy, thật có lỗi , thật có lỗi”Cung Thần Hạo ôm tay Lôi Dĩnh, hơi dùng sức, tựa như sợ mình buông lỏng tay, nàng sẽ cách xa mình muôn trùng “Em yêu hắn sao?” Lôi Dĩnh lắc lắc đầu “Bởi vì ko thể đền đáp cho Thiên Mạch, nên em mới cảm thấy rất có lỗi với hắn, em đã thửtiếp nhận Mạch, muốn yêu hắn, nhưng tất cả đều bị anh làm rối loạn, cuộc sống vốn bình yên của em, cũng vì anh , mà tất cả đều rối loạn, tạisao anh cứ xuất hiện trong thế giới em, nếu như ba năm trước đây, anhkí vào đơn ly hôn, vậy thì tất cả mọi chuyện như hôm nay sẽ ko xảy ra,em cũng sẽ ko tổn thương đến hắn , hắn là một người rất hoàn mỹ, nhưngbởi vì em, hiện tại đã bị tổn thương khắp người” Vừa nói, lệ lại kongừng rơi xuống, một giọt, một giọt, rơi xuống tay Cung Thần HạoCảm giác nóng bỏng kia , tràn đầy nộitâm Cung Thần Hạo, buông tay, đặt lên vai nàng, chuyển người nàng lại,để cho nàng đối mặt với mình, sau đó ôm lấy nàng dịu dàng nói “Đúng, tất cả đều là lỗi của anh, nếu như ban đầu anh nhìn thẳng vào cảm giác củamình, mà ko phải trốn tránh nó, thì hiện tại cũng ko xảy ra mấy chuyệnnày, em cũng sẽ ko rời bỏ anh 3 năm, cho nên mọi chuyện đây đều là lỗicủa anh, anh rất xin lỗi”Lôi Dĩnh giơ tay lên đánh vào ngực Cung Thần Hạo “Tất cả đều là lỗi của anh, tại sao còn muốn trêu chọc em? Tại sao lại ép em về nước? Tại sao? Tại sao?” Vừa khóc vừa nói, tay nàng ko ngừng đánh hắn“Bởi vì anh yêu em, nên ko thể buông tay em được” Cung Thần Hạo rất nghiêm túc nóiLôi Dĩnh lập tức quên mất nên phản ứngthế nào, mất mấy giây sau, nàng mới từ trong ngực hắn lui ra, ngước mắtnhìn hắn, hắn vừa mới nói cái gì? Hắn yêu nàng? Nàng ko nghe lầm chứ ?“Anh vừa nói gì?” Muốn xác nhận lại, nàng hỏiCung Thần Hạo đưa tay , đặt lên khuônmặt nàng, giúp nàng gạt đi nước mắt, thật sâu nhìn thẳng nàng, lần nữaôn hòa nói “Em ko nghe lầm anh yêu em, sau khi em đi, anh mới phát hiện , vô tình anh đã yêu em cô gái nhỏ này, nhưng mà vẫn ko muốn thừa nhận,bởi vì anh ko bỏ được cái tôi của mình, nên mới tổn thương em, 3 năm emrời đi, anh đã có rất nhiều phụ nữ khác , nhưng ko một ai có thể nắm giữ trái tim anh, cứ mỗi đêm khuya vắng, anh lại nhớ em rất nhiều”Lôi Dĩnh càng thêm kinh ngạc, mắt mở nhìn hắn, hiện tại hắn đang tỏ tình với nàng sao?“Ba năm tìm em, kết cuộc, anh cũng tìmđược, hơn nữa em lại vì anh sinh ra một đứa con gái thật dễ thương, điều này khiến anh rất vui mừng, trong buổi tiệc, thấy em kéo người đàn ôngkia sánh bước, anh thật muốn xông lên đánh hắn 1 trận, nhưng mà anh phải ẩn nhẫn, bởi vì em sẽ ko thích, anh thừa nhận mình rất hoa tâm, nhưnganh xin hứa với em, phụ nữ của anh sau này, chỉ cần mình em” Cung ThầnHạo đem suy nghĩ trong lòng một hơi nói hết, đúng vậy, yêu một người, là phải nói rõ với nàng, Tử Kiệt nói ko saiLôi Dĩnh há hốc miệng , đầu óc lập tứctrống rỗng, đối với mấy lời này của hắn, nàng có chút tiêu hóa ko thông, nhưng trong lòng vẫn rất vui, bởi vì hắn yêu nàng, bởi vì từng câu từng chữ của hắn, in hằn thật sâu trong đầu nàng, nàng muốn mãi mãi sẽ khắcghi giây phút nàyThật lâu……Lôi Dĩnh mới mở miệng nói“Anh nói những lời này là thật lòng sao?” Không phải nàng hoài nghi, mànàng chỉ muốn xác nhận lại một lầnCung Thần Hạo nhìn nàng dùng sức gật đầu “Thật hơn trân châu”“Em có thể tin anh sao?”Lôi Dĩnh hỏi lần nữa“Ừ tin anh, anh sau này sẽ chỉ trungthành làm người chồng tốt của em làm người cha biết quan tâm của TiểuHuyên Huyên thôi” Cung Thần Hạo kiên định trả lờiLôi Dĩnh giơ tay lên chỉ vào mũi hắn“Được, đây là do anh nói nha! Nói thì phải làm được” Giọng nói mặc dùrất ngang ngược, nhưng nội tâm nàng lại đang sôi lên“Anh sẽ làm được , bà xã đại nhân, vậylà em phải cùng vị hôn phu đó nói rõ ràng nha ?” Cung Thần Hạo lôi kéotay nàng, Lôi Dĩnh lại rơi vào trong ngực hắnLôi Dĩnh tựa vào ngực hắn, nghe tiếngtim đập mạnh có lực của hắn, tâm cũng yên bình theo “Hắn là người tốt,rất tốt, nhưng tại sao em hết lần này đến lần khác lại đi yêu một ngườiđàn ông hư đốn hoa tâm như anh”“Bởi vì đây là nhân duyên trời cao đãan bài, có lẽ hắn đã gặp em sai thời điểm, em đừng tự trách mình, hơnnữa lần trước anh cũng cảm thấy hắn đi cùng cô gái kia rất thích hợp”Cung Thần Hạo dịu dàng nói, đối với Minh Thiên Mạch hắn chỉ có thể nóitiếng xin lỗi, bà xã là của mình hắn, hắn ko thể nào buông tay“Ngày mai đưa Tiểu Huyên Huyên từ nhàông trở về đi! Em rất nhớ nó” Lôi Dĩnh cứ thế nói, đối với lời của hắn,nàng lựa chọn ko để ý đến, chờ nàng gặp mặt Minh Thiên Mạch, mới có thểtính tiếp“Được, nghe lời bà xã đại nhân” Cung Thần Hạo cười nói“Em muốn uống nước, anh đi ngủ đi!” Lôi Dĩnh rời khỏi ngực hắn, nói“Bà xã, chúng ta ngủ chung có phải sẽtốt hơn hay ko………” Ý tứ của Cung Thần Hạo rất rõ ràng, hắn rất muốn ngủcùng phòng với nàng“Không được, anh vẫn còn ở trong thời gian quan sát” Lôi Dĩnh nhanh chói cự tuyệt“A! Vậy bà xã đại nhân ngủ ngon!” CungThần Hạo nghe nàng trả lời hiển nhiên có chút thất vọng, ai bảo hắn lúctrước hoa tâm như vậy, đây chính là trừng phạt nho nhỏ giành cho hắn“Ừ, ngủ ngon!” Lôi Dĩnh nói xong, liềnđi xuống nhà bếp uống nước, uống nửa ngày mới có chút đỡ khát, thuhoạch ngoài dự kiến này khiến nàng cảm thấy rất xứng đáng, buồn bực mấyngày nay, tất cả đều cháy thành tro bụi, cả người nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiềuNghe hắn tỏ tình với mình, Lôi Dĩnhcàng uống nước càng cảm thấy nước rất ngọt, được người mình yêu, yêulại, cảm giác rất hạnh phúc, tiểu Huyên Huyên, mấy ngày nay ko ở nhà phá phách, nhà trở nên yên lặng rất nhiều, trên mặt hiện lên sự vui vẻNhưng khi nhắc đến Minh Thiên Mạch, nụcười lại từ trên gương mặt dần dần biến mất, nàng phải tìm thời gian hẹn Minh Thiên Mạch ra ngoài nói chuyện một chút, giọng nói ngang ngạnh đêm hôm đó của hắn cũng đã báo trước rằng hắn tuyệt đối sẽ ko dễ dàng buông tayĐặt ly nước xuống, lắc lắc đầu, thôiđi, ko suy nghĩ nữa, chuyện gì cũng phải để sau khi trời sáng hẵn giảiquyết! Vào lúc này nàng rất mệt