Saved Font

Trước/10Sau

Khi Nữ Chính Phải Lòng Nữ Phụ

Chương (6)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Khách nào mà trông bí mật vậy?"

Wendy nấu xong thì hiếu kỳ bước ra phòng khách xem thử. Khi phát hiện ra Irene đang cùng với một anh trai đẹp cười cười nói nói bỗng nhiên khó chịu, cô gọi khẽ cô giúp việc đang đứng gần đó và hỏi cô ta.

"Cái cậu đó là ai cô có biết không?"

"Thưa là bạn trai cũ của tiểu thư vừa từ Anh trở về nên ghé sang thăm cô ấy."

Wendy lập tức nhớ ra tên kia, là nam phụ Bunk Beakhun đây mà. Wendy nhìn kỹ tên kia một lượt, khinh bỉ hừ một tiếng. Đúng là đẹp trai đấy nhưng đến cuối cùng vẫn là một tên mặt thụ, thụ từ đầu đến chân, thụ trong cả từng lỗ chân lông luôn. Irene chắc chắn là nhãn quan có vấn đề mới yêu được tên này.

À mà khoan...bạn trai cũ thì đến đây làm gì? Chia tay rồi còn dính líu gì đến nhau nữa đây?

"Bạn trai cũ thì vác mặt đến đây làm gì chứ?"

Wendy hậm hực nói.

"Tiểu thư cùng cậu ta đã giao ước chia tay rồi nhưng vẫn có thể làm bạn, cho nên cậu Bunk khi rảnh đều ghé qua thăm tiểu thư."

Cái này chính là cố tình dây dưa để chờ cơ hội quay lại bên nhau thì có!

"Cô Shon cô không sao chứ?"

Cô giúp việc nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Wendy sau khi trông thấy Irene ôm Beakhun liền sợ sệt gọi cô, Wendy thở mạnh, bàn tay vô thức xiết chặt lại thành nắm đấm. Đó là hành động mà người yêu cũ nên làm hay sao?

"Cô...giúp tôi đem quăng hết mấy món tôi đã nấu trong bếp đi!"

Wendy buông một câu rồi đi thẳng vào phòng.

----------------------------------------------------------------------

"Chúc mừng, anh cứ nghĩ sau khi Bogum chết em sẽ không lấy chồng chứ?"

Beakhun buông Irene ra, mỉm cười với nàng nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ vẻ đố kỵ.

"Hắn ta chả là cái gì để em phải bận tâm cả."

Irene ngã người ra sau, dùng phong thái nữ vương thường ngày nhìn Beakhun. Nàng biết anh ta đang ghen, nhưng nàng chẳng quan tâm. Anh ta so với chồng của nàng có thể sánh bằng sao? Irene cười khẩy một tiếng.

"Anh cũng không nghĩ là em sẽ thích phụ nữ."

"Em không thích phụ nữ, em chỉ thích Wendy Shon thôi."

Beakhun nhận ra ánh mắt Irene rạng ngời thế nào khi nhắc tới tên người kia. Anh ta bắt đầu cảm thấy bản thân bị xem nhẹ. Anh ta như vậy mà không bì được so với một cô gái sao?

"Là vậy sao."

Anh ta nhàn nhạt cười một tiếng.

"Em nghĩ là hôm nay tới đây thôi, em hơi mệt muốn được nghỉ ngơi."

Irene buông một câu rồi đứng dậy. Thật ra là nàng nhớ đến Wendy, muốn tới xem người kia như thế nào rồi.

"Quản gia Han giúp tôi tiễn khách nhé."

Nàng nói xong thì một mực đi thẳng xuống nhà bếp, phút chốc hụt hẫng khi nhận ra Wendy đã biến đi đâu mất.

"Tiểu thư tìm cô Shon ạ?"

Cô giúp việc thấy Irene loay hoay nhìn ngó quanh bếp liền bước đến hỏi.

"Phải. Chồng tôi đi đâu rồi?"

"Cô Shon đi vào phòng rồi ạ. Cô ấy có vẻ rất tức giận khi thấy tiểu thư ôm cậu Bunk."

Họ Shon ghen sao? Irene cười một cách thích thú. Nàng gật đầu phất tay cho cô giúp việc lùi xuống rồi vội vàng tìm đến chỗ Wendy.

"Ôi trời...mình có cái gì phải khó chịu chứ? Mình cũng đâu phải chồng cô ta. Với lại mình chỗ nào cũng hơn cái tên mặt thụ đó, mình cần gì phải khó chịu."

Tiếng mở cửa cắt đứt suy nghĩ của kẻ nằm trên giường kia, nghe được âm thanh bước chân đến gần cô lập tức nhắm mắt, giả vờ ngủ

Irene bước vào, nhìn thấy Wendy nằm trên giường, mi mắt khẽ động, biết ngay là người kia đang giả vờ bèn đi đến giường, bất ngờ trèo lên người cô.

"Chồng của tôi~"

Irene ôm mặt Wendy, cúi đầu xuống hôn lên trán người nọ một cái. Wendy nhíu mày nhưng vẫn không mở mắt ra.

"Shon mặt thụ~"

Nàng cười rồi hôn nhẹ xuống môi người nọ. Wendy cả người cứng đờ, tức thì mở mắt, tay muốn đẩy Irene ra nhưng người kia đã sớm kết thúc nụ hôn vừa rồi.

"Mặt thụ của tôi tự nhiên giận dỗi trốn vào đây là sao?"

Irene ôm cổ Wendy, áp tai vào ngực người nọ, nàng thích thú khi nghe thấy tim họ Shon đang đập loạn xạ cả lên.

"Ờ...thụ đâu có bằng bồ cũ của cô."

Wendy vùng vằng đẩy Irene ra rồi ngồi dậy.

"Vậy Wendy thừa nhận mình là thụ chứ gì?"

Đáng yêu quá~

Irene ngồi dậy, vẫn lì lợm bám chặt lấy người Wendy. Như thế này có thể không ham lấy chồng sao. Họ Shon của nàng bình thường chính là công nhưng nếu nàng thích vẫn có thể biến thành tiểu thụ, mấy tên ngoài kia căn bản là không thể so sánh được với chồng của nàng đâu.

"Ờ tôi là thụ nhưng vẫn có thể công chết cô, công chết cái tên bồ cũ của cô luôn."

Wendy gỡ cô gái cứ dính lấy mình ra, cô đưa tay muốn gõ lên trán người nọ nhưng bị Irene giữ lấy, nàng dùng đầu ngón tay ấm áp miết lấy những ngón tay của Wendy, ánh mắt say mê nhìn cô. Wendy hô hấp trở nên bất ổn dưới cái nhìn của nàng, cô nuốt khan một tiếng.

"Wendy, lấy tôi nhé?"

"Tôi...tôi...không được..."

Câu trả lời kia khiến Irene nhíu mày. Nàng dùng tay còn lại nắm lấy cổ áo Wendy, rút ngắn tối đa khoảng cách của cả hai.

"Sao lại không được?"

Khoảnh khắc này Wendy có thể bắt trọn hơi thở của Irene, chúng cứ liên tục phả vào mặt cô khiến nó trở nên nhột nhạt đến khó chịu. Ánh mắt Wendy dừng lại ở đôi môi đỏ của nàng, ý niệm điên rồ nào đó bất thình lình vụt lên trong đầu cô. Wendy căng thẳng xiết chặt bàn tay.

"Tôi...thẳng..."

Tự nhiên sau đó Wendy lại hối hận khi nói ra câu nói kia. Cô nhìn thấy Irene nở một nụ cười kì quái, nàng đưa tay trái che mắt Wendy lại, rồi kề miệng sát tai cô mà thì thầm.

"Thế Wendy nghĩ tôi không thể bẻ cong Wendy hả?"

Nàng hôn lên má Wendy một cái trước khi mở tay che mắt cô ra.

"Cô..."

Wendy mở to hai mắt, kinh hãi đến mức há hốc miệng. Cô cảm thấy hai tai bắt đầu lùng bùng, tim đập vượt tầm kiểm soát, từng mạch máu trong người bắt đầu sôi lách tách, thân thể khô nóng đến mức khó chịu.

Nàng... Nàng... Chiếc áo trên người nàng đã được cởi ra từ bao giờ...? Nàng bạo gan kéo Wendy đến gần hơn, nở nụ cười khuynh đảo tâm trí người đối diện.

"Chồng ơi~"

Irene gọi một tiếng khiến toàn thân Weney trở nên bủn rủn. Cô cật lực nuốt khan, ra sức trấn tĩnh bản thân nhưng rồi cũng bất thành. Vậy là xong đời, hôm nay Wendy Shon rơi vào miệng cọp, cam đoan hy vọng sống sót vô cùng mong manh.

"Tôi có đẹp không?"

Wendy Shon nhất định phải tĩnh tâm! Phải tĩnh tâm...

Nhưng là, lí trí nói một đằng còn hành động lại làm một nẻo. Cô vô thức gật đầu trước câu hỏi của nàng.

"Hôn tôi đi."

Chết tiệt! Ánh mắt đó giống như một loại bùa chú buộc Wendy không thể không nghe theo. Cô mất kiểm soát, mơ hồ đưa mặt về phía nàng. Khi hai đôi môi chỉ còn một chút nữa sẽ chạm vào nhau thì Irene bất thình lình giơ tay tát vào má phải Wendy một cái. Nàng tát không mạnh nhưng vẫn có thể khiến Wendy Shon tỉnh táo lại.

"Tôi đẹp chứ không có dễ dãi vậy đâu nhé. Cô Shon, xin giữ phép tắc, dù sao chúng ta cũng chưa cưới, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt tôi lắm."

Irene mặc lại áo, mang khí chất nữ vương nghiêm túc giáo huấn Wendy.

"Là cô...là cô..."

Cái quái gì đang xảy ra? Rõ ràng Wendy là người bị hại cơ mà? Cô ngơ ngác nhìn Irene.

"Tôi cảm thấy nóng quá, tôi đi tắm đây. Wendy ở đây xám hối về chuyện mình vừa gây ra đi."

Nàng vỗ mặt Wendy một cái rồi bỏ vào phòng tắm.

"Mình đã làm gì chứ? Điên rồi..."

Trước/10Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Long Quy Nhất Quyết