Saved Font

Trước/1844Sau

Mê Vợ Không Lối Về

Chương 177

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 177:

Hồi lâu sau anh mới bình ổn lại cảm xúc, khởi động xe, Lâm Tử Lạp nói cô về cửa hàng lấy đồ nên anh đi tới LEO.”

Trong biệt thự.

Haizz…

Một tiếng thở than.

Dục Tú nức nở thử dùng tay che đi nỗi đau khổ của bà một lần nữa. Cơn nức nở không đúng lúc của bà lại biến thành tiếng khóc khe khẽ không ngừng, hai mắt bà nhắm chặt, răng cắn vào nắm đấm muốn ngăn mình khỏi rơi nước mắt.

Tông Khải Phong là đàn ông nên sức chịu đựng tốt có thể chống chọi, dìu Dục Tú dậy: “Chúng ta đi thôi, sức khỏe em không tốt.”

Bà ngẩng đầu lên cố nén nước mắt: “Em muốn sống ở đây…”

Còn chưa nói hết lời, bà đã cảm nhận được sự xốc nổi của mình, với tính cách của Tông Triển Bạch sao anh có thể để bà sống ở đây chứ?

Tông Khải Phong biết suy nghĩ của bà: “Sau này chúng ta cũng có thể thường tới thăm hai đứa bé.”

Dục Tú không yên tâm nên trong lòng gợn sóng: “Sao nó có thể như thế chứ? Việc bản thân làm cũng không biết sao?”

Phản ứng của Tông Triển Bạch cho thấy anh thực sự không biết hai đứa bé là con anh.

Vừa nãy bà nhìn ra, Tông Triển Bạch còn khó chịu hơn bất cứ ai trong số họ.

“Anh nói em làm sao yên tâm?” Dục Tú than vãn: “Nó cũng không phải là người đầu óc không tỉnh táo, sao có thể mơ mơ màng màng phạm lỗi lầm này?”

Tông Khải Phong vỗ vai bà: “Anh nghĩ bản thân nó sẽ làm rõ, em nghe anh về trước đi, ngày mai em muốn đi thăm hai đứa nhỏ, anh sẽ đưa em đi.”

Vì thuyết phục Dục Tú về nhà với mình mà Tông Khải Phong tiếp tục nói: “Nhân lúc Cảnh Hạo không có nhà, đưa chúng về nhà ở một ngày cũng không phải không thể. Bây giờ anh với em thêm một cháu trai, cháu gái đáng yêu nên vui mừng mới phải, em khóc gì chứ, không tốt cho sức khỏe.”

Dục Tú biết bà vui nên lau nước mắt đi: “Em chỉ cảm thấy hai đứa bé này quá đáng thương, Lâm Tử Lạp làm mẹ đơn thân nuôi dạy hai đứa bé cũng không dễ dàng gì…”

“Sau này sẽ tốt thôi.” Tông Khải Phong than thở: “Em lo quá nhiều rồi, nghe lời đi, về nhà trước.”

Tông Khải Phong dìu bà, Dục Tú biết bà không thể ở lại đây, Tông Khải Phong nói đúng sau này có thể nhân lúc Tông Triển Bạch không biết tới thăm hoặc đón đi.

Chú Phùng chạy tới phía trước mở cửa.

Vú Vu ngồi trên sofa nhìn Trang Kha Nguyệt: “Bà không nên giấu mà nên nói ra, có bao nhiêu sự bất mãn cũng nên vì con trẻ mà không nên giấu quá lâu như vậy.”

Vú Vu nói giọng có chút quở trách.

Trang Kha Nguyệt rủ mắt nhìn xuống, nếu như bà biết thì bà đã nói.

Bà cũng muốn mấy đứa nhỏ có ba.

Nhưng Lâm Tử Lạp nói tối đó là người bản địa, lâu như vậy rồi mà không nhắc tới bất kỳ ai, càng chưa nghĩ tới Tông Triển Bạch.

Nhưng bà không giải thích với vú Vu vì đó là chuyện riêng của con gái không tiện nói ra, hiểu lầm chính là hiểu lầm.

Vú Vu nhìn Trang Kha Nguyệt cũng không dễ chịu nên không tiếp tục nói nữa.

Gió nhẹ du dương, ánh trăng mờ ảo.

Lâm Tinh Tuyệt yên lặng ngồi trong xe nhìn phong cảnh lướt nhanh qua cửa sổ, thỉnh thoảng lại kéo quần áo cho em gái và an ủi: “Chúng ta sẽ được gặp mami nhanh thôi.”

Tông Triển Bạch nhìn thấy cử chỉ của Lâm Tinh Tuyệt sau kính chiếu hậu mà cổ họng cuộn lên cuộn xuống, một luồng khí nóng chui vào trong khoang họng.

Thông minh đến đâu cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi. Hiểu chuyện như vậy, biết chăm sóc em gái nữa, hiểu chuyện tới mức khiến anh đau lòng.

Còn nhớ cậu nhóc này vì muốn báo thù cho Lâm Tử Lạp mà không tiếc đặt mình vào trong nguy hiểm, tới bây giờ vết thương trên đầu còn chưa lành.

Đứa bé này…

Không có lời nào có thể miêu ta tâm trạng lúc này của anh.

Nhưng lúc này người trưởng thành, trầm tĩnh như anh lại mất phương hướng.

Rất nhanh sau đó, xe đã đi tới “LEO”, cửa lớn đóng chặt không chút ánh sáng, Lâm Tử Lạp không có ở đó. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hai tiếng từ khi Lâm Tử Lạp nói tới cửa tiệm, cô không tới đó vậy đi đâu rồi?

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tử Lạp những đáp lại vẫn là tiếng: “Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau….”

Anh chau mày nghĩ kỹ lại hành động lúc đó của Lâm Tử Lạp rất khác thường.

Sáng nay cô lén khóc một mình.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Càng nghĩ càng có dự cảm không lành.

Anh nhanh chóng lướt tìm số của Quan Kình rồi lại chuyển qua số Thẩm Bồi Xuyên. Đột nhiên hôm nay Thẩm Bồi Xuyên xuất hiện, bây giờ Lâm Tử Lạp không thể liên lạc được, hình như trong đó có mối liên hệ gì đó.

Thẩm Bồi Xuyên phụ trách điều tra Thẩm Tú Tình nên càng có lợi cho việc điều tra việc mất liên lạc của Lâm Tử Lạp liệu có liên quan tới chuyện này không.

Rất nhanh sau đó có người nghe điện thoại: “Bây giờ anh ở đâu?”

Thẩm Bồi Xuyên ngây người vì thái độ của Tông Triển Bạch làm anh bất ngờ, có vẻ rất nôn nóng, nói qua điện thoại nhưng Thẩm Bồi Xuyên cũng có thể cảm nhận được vì vậy nên có chút không quen.

Trước/1844Sau

Theo Dõi Bình Luận