Saved Font

Trước/200Sau

Ngủ Cùng Quỷ

Chương 169

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thiên Ngạo hài lòng gật gật đầu. Thừa dịp anh ta tới, tôi đem tin tức vừa rồi nhận được từ A Nô nói cho anh ta biết, Thiên Ngạo nghe xong liền nhăn mày không nói gì.

" Có muốn tấn công căn cứ Bình Sơn không? "

Nếu như không cứng rắn tấn công, vậy thì chỉ có thể thuyết phục anh hai. Nghe nói anh hai nhân yêu đối với Thiên Ngạo là vô cùng tốt, lần trước thậm chí không có động tay với chúng tôi, chắc hẳn là có thể thuyết phục anh ta nhỉ?

Thiên Ngạo lắc đầu:

" Không phải, anh đang nghĩ Hàng Thi đã đi đâu, nếu như muốn nhanh chóng biến tất cả mọi người thành thi quỷ, có biện pháp gì tốt hơn không, nếu như nghĩ đến cái này, hẳn là biết Hàng Thi đi đâu."

" Những loại virus đó phải được tiêm mới có thể sinh ra hiệu quả "

" Rất đơn giản, giống như chúng ta tiêm vắc - xin phòng bệnh vậy, hầu như tất cả mọi người trên cả nước đều đã tiêm qua. "

Tôi chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng sau khi nói ra những lời này ngay cả chính tôi cũng khiếp sợ. Thiên Ngạo càng kích động vỗ vỗ bả vai tôi:

" Hiểu Hiểu, một câu của em có thể đánh thức người trong mộng. "

" Hi hi em cũng đột nhiên nghĩ ra thôi, anh nói xem Hàng Thi sẽ chọn con đường này sao? "

" Rất có khả năng, chuyện này giao cho anh đi làm, anh cũng sẽ bảo anh ba đi Bình Sơn khuyên bảo anh hai, em cùng Đặng Khải, Tần Hách bọn họ nghĩ biện pháp giải quyết thi quỷ của tập đoàn Hành Vũ cùng Liễu thị là được. "

Binh chia làm ba đường?

Trước mắt ngoại trừ cái này không còn biện pháp nào tốt hơn, tôi gật đâu.

Vào buổi tối hôm đó Thiên Ngạo liền dẫn theo Trịnh Viễn Phàm đi tỉnh, cha của Trịnh Viễn Phàm sắp xếp xe đến thủ đô, nghe nói kho vắc xin lớn nhất cả nước đang ở thủ đô. Bên anh ba không cần ai trợ giúp, Thiên Ngạo sau khi rời đi thì anh ta cũng rời đi theo.

Trước khi đi, Thiên Ngạo đem Tề Quân giao phó cho Mậu Mậu, hai đứa nhỏ ở bên ngoài chơi đến khuya mới trở về, Tề Quân vẫn bị Mậu Ngoan kéo về.

" Sao trễ như vậy rồi các con mới trở về, mẹ không phải nói bên ngoài rất nguy hiểm sao, chung quanh căn cứ này còn có cạm bẫy, trận pháp do mẹ bố trí, nếu con không cẩn thận xông vào thì làm sao bây giờ? "

Tôi bắt lấy Mậu Ngoan tét vào mông nó bốp bốp hai cái. Mậu Mậu ôm mông bất mãn oán giận:

" Là em trai không muốn trở về, nên con đánh một trận với nó, Tề Quân đánh cược nếu nó thua thì mới trở về. ”

Tề Quân vẫn cúi đầu không nói lời nào, tầm mắt cảnh giác nhìn bốn phía, thỉnh thoảng liếc về phía phòng thí nghiệm của Trần Kha.

" Tề Quân con không cần sợ hãi, Trần Kha đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi, tạm thời sẽ không trở về, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không trở về. "

Không thể trách đứa nhỏ này hung ác, có trách chỉ trách nó đã trải qua quá nhiều chuyện. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, làm trẻ con chính là tốt vậy đó, suốt ngày chỉ biết chơi.

" Được rồi, thời gian không còn sớm, sau này các con ngủ cùng một chỗ đi, sau này không cho phép hai đứa đánh nhau nữa, nghe thấy không?"

" Yeah! Cảm ơn mẹ "

Mậu Mậu vui vẻ nhảy dựng lên, kéo tay Tề Quân bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:

" Trong phòng anh có rất nhiều tiểu quỷ, anh giới thiệu bọn họ cho em biết, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau chơi …"

Sau khi trở lại phòng, nhìn chỗ Thiên Ngạo hay nằm, trong lòng tôi không khỏi lo lắng cho anh, lần này đi thủ đô, anh có đụng phải Hàng Thi không. Thiên Ngạo làm nhiều chuyện phản bội Hàng Thi như vậy, ông ta còn hạ thủ lưu tình với Thiên Ngạo như trước nữa không?

Vừa nghĩ đến Thiên Ngạo chỉ dẫn theo tên con ông cháu cha ăn chơi Trịnh Viễn Phàm kia, tôi liền một trăm lo không yên, trằn trọc hơn nửa ngày không ngủ, thật khó khăn mới ngủ thiếp đi, đột nhiên có tiếng ầm ầm, đất rung núi lay động, tôi còn tưởng rằng là động đất.

Sau đó chuông cảnh báo vang lên, tất cả mọi người trước tiên ăn mặc chỉnh tề, tôi vừa mở cửa phòng Tần Hách liền vội vàng chạy đến.

" Đã xảy ra chuyện gì vậy? "

" Không biết, nghe thì giống như là tiếng pháo nổ. Tôi tới muốn cô phái mấy tiểu quỷ đi ra ngoài xem xét một chút. "

Tần Hách chau mày, anh ta đương nhiên là biết tầm quan trọng của sự tình,pháo nổ chính là vũ khí trọng yếu dùng cho chiến tranh, ngay cả tường đồng vách sắt cũng có thể oanh xuyên tạc, đừng nói đến thành lũy này của chúng tôi.

Ngoan Mậu cùng đám tiểu quỷ còn chưa ngủ, vừa nghe thấy tiếng động liền như ong vỡ tổ chạy ra đây, tôi tiện tay chộp lấy một đứa ném từ cửa sổ ra ngoài:

" Con đi ra ngoài xem tình huống gì, rồi lập tức trở về hồi báo! ”

" Mẹ ơi, hay là để con đi đi! "

Mậu Mậu chủ động xin ra trận, làm bộ muốn nhảy ra ngoài. Tôi vội vàng nắm lấy cánh tay của thằng bé:

" Con không thể đi, mẹ cảm giác được quỷ khí rất mạnh ”.

Loại quỷ khí mạnh mẽ này cùng cái loại trên người Thiên Ngạo không chênh lệch là bao nhiêu, chỉ sợ người đến này có thực lực không yếu hơn Thiên Ngạo.

Tôi vội vàng xoay người mặc đạo bào, cầm pháp khí, Tần Hách và Đặng Khải còn có Tiểu Bạch đều ở ngoài cửa với sắc mặt đông cứng đang chờ tôi. Vừa thấy tôi đi ra ngoài, Tiểu Bạch liền nghênh đón:

" Chị Hiểu Hiểu, chị muốn đi ra ngoài sao? "

" Đúng, nếu chị không đi ra ngoài, người đó chắc chắn sẽ san bằng nơi này, các người hộ tống tất cả mọi người rời đi từ đường bí mật đi. "

Mậu Mậu chạy đến ôm lấy tôi, nó không chú ý đến đạo bào trên người tôi nên va vào ầm một tiếng rồi bị văng ra. Cú va chạm làm nó đầu váng mắt hoa ngã trên mặt đất.

" Anh! "

Tề Quân vội vàng chạy tới đỡ Mậu Mậu dậy. Tôi lắc đầu nói không nên lời:

" Nhóc con, con đừng gây thêm phiền phức cho mẹ, mau mang theo Tề Quân rời đi! "

Sau một thời gian ngắn trì hoãn, thì đột nhiên có một quả đạn pháo khác bắn đến, vang lên tiếng ầm ầm, trần nhà làm bằng thép đã bị thổi bay, tôi không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Tôi dùng đôi mắt cảnh cáo Mậu Mậu, rồi đi ra ngoài một mình bất chấp sự ngăn cản của tất cả mọi người.

Đặng Khải biết mọi người đi ra ngoài lúc này tương đương với việc chịu chết, nên đóng cửa lại, buộc mọi người rời khỏi bằng con đường bí mật.

Tôi vội vã chạy ra ngoài.

Bầu trời bên ngoài đen kịt và đầy bụi bặm, có một người mặc một chiếc váy màu đen lơ lửng trên không trung cách đó không xa, kèm một chiếc áo khoác da bó sát cơ thể có lồi có lõm.

Cô ta đội một chiếc mũ sĩ quan, mái tóc dài buộc sau lưng, chỉ để lại hai sợi tóc rủ xuống trán, khuôn mặt hạt dưa tiêu chuẩn to bằng bàn tay,trang điểm đậm che giấu tuổi tác của cô ta, phục trang màu đen làm cho toàn bộ cơ thể cô ta trông dị thường lạnh lùng và diễm lệ.

Trên vai mang theo một quả đạn pháo loại tên lửa rất không phù hợp với thân hình mảnh mai của cô ta. Cô ta vừa thấy tôi đi ra thì lạnh lùng nhếch môi.

" Ôi, nhìn bộ trang phục này của mày, thì mày nhất định chính là Chu Hiểu Hiểu, người phụ nữ đã cướp đi chú năm cùng anh ba của tao. "

Chú năm cùng anh ba?

Vậy người phụ nữ này chẳng lẽ là chị tư của Thiên Ngạo ư?

Còn quá trẻ, nếu không phải là khí thế mạnh mẽ xung quanh cô ta khiến người ta chùn bước, thì tôi e rằng tôi sẽ nghĩ rằng đó là một em gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi giả vờ cao lãnh trước mặt tôi.

Trước/200Sau

Theo Dõi Bình Luận