Saved Font

Trước/25Sau

Nông Gia Hoàng Phi Tiểu Trù Nương

Chương 17: Nhịn Ngươi Lâu Rồi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ai nói không phải, nhưng nha đầu An gia này cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Lúc trước còn đi theo nhi tử Vương thị tư định chung thân, sau khi bị chia rẽ vậy mà còn đi tự sát, nếu ta là cha nàng ta liền đánh chết nàng, thật sự là không còn mặt mũi! ”

Nghe mọi người nghị luận Vương thị cùng An Hồng Tụ trên mặt đều có chút không nhịn được, An Hồng Tụ xoay người muốn đi nhưng lại bị Vương thị bắt được.

"Ngươi đừng hòng đi, đem lời vừa rồi của ngươi nói rõ ràng cho ta, ai là người ăn cơm mềm?! Con trai ta chính là tú tài, cùng con gái viên ngoại là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc! ”

"Nữ nhi Chu viên ngoại có thể gả cho nhi tử của ta, đó là phúc khí kiếp trước nàng tu được! Loại nữ nhân số mệnh không có phúc khí như ngươi, thì có khóc lóc cầu xin gả cho con trai ta, ta cũng không cho ngươi vào cửa nhà chúng ta! ”

Nhìn thấy Vương thị gây sự vô lý như vậy, tính tình An Hồng Tụ cũng nổi lên.

"Ai ăn cơm mềm, ai trèo cành cao thì trong lòng tự rõ ràng, không cần lấp liếm mặt già, bà thật coi con mình ưu tú thế nào?! Bất quá chỉ là một tú tài mà thôi, cũng không phải Trạng Nguyên Lang! Còn nữa, nếu bà muốn trèo cao thì cũng đừng có sợ người khác đàm tiếu! ”

Nghe An Hồng Tụ nói xong, mặt mập của Vương thị đỏ bừng, giận dữ chỉ vào An Hồng Tụ: "Ngươi, ngươi, ngươi" hơn nửa ngày, sửng sốt không nói ra một câu, tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng, toàn thân béo ú đều run rẩy.

Nhìn thấy Vương thị tức giận như thế, khóe miệng An Hồng Tụ nhếch lên một tia mỉa mai, cười lạnh nói: "Lúc trước ta thật sự là mắt mù, vậy mà có thể coi trọng nhi tử bà. Bây giờ suy nghĩ lại hắn là cái loại ăn cơm chùa, có cái gì tốt? ”

"Phiền bà chuyển lời cho con trai bà, bổn cô nương chướng mắt hắn, để cho hắn sau này tránh ta đi! Bà sợ tôi dây dưa với con bà, ta còn sợ hắn dây dưa với ta đây này! Hắn là một kho báu trong mắt bà, nhưng trong mắt tôi thì chẳng là cái thá gì. ”

Đúng lúc này, Trương Trường Viễn cũng vội vàng cưỡi xe bò trở về. Cách cửa trấn không xa đã nhìn thấy cách đó có một đám người vây quanh, trong lòng liền nghi hoặc đã xảy ra chuyện gì liền nhấc chân đi tới.

Đi vào một chút liền nghe được âm thanh người cãi nhau, nghe kỹ lại thì biết là giọng nói của An Hồng Tụ, vì thế liền buông xe, lập tức chạy lên phía trước xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Người vây xem rất nhiều, cơ hồ vây quanh An Hồng Tụ cùng Vương thị đến nước chảy không lọt, Trương Trường Viễn mất rất nhiều công sức mới chen được vào trong đám người.

Vừa đi vào liền nhìn thấy Vương thị giơ tay lên muốn đánh An Hồng Tụ...

Vương thị nói không lại An Hồng Tụ liền muốn động thủ: "Tiểu yêu tinh ngươi miệng lưỡi sắc bén đấy, lão nương nói không lại ngươi, hôm nay lão nương sẽ đem khuôn mặt này của ngươi đánh nát, xem ngươi còn đi quyến rũ nam nhân như thế nào. ”

Nói xong liền giơ tay đánh về phía mặt An Hồng Tụ, trong lòng mọi người đều nghĩ An Hồng Tụ gặp xui xẻo rồi, đáng thương cho bộ dạng của nàng đẹp như vậy, nếu một cái tát này rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn khẳng định sẽ sưng lên!

Nhưng ai ngờ ngay khi cái tát kia sắp rơi xuống mặt nàng, An Hồng Tụ giơ tay lên bắt lấy bàn tay to lớn của Vương thị.

"Như thế nào, nói không lại thì đánh người, từ “lưu manh” chỉ sợ là để đặt riêng cho bà. Bà có tư cách gì đánh ta? Còn nữa, ta đã nhịn bà lâu rồi, đừng ỷ vào tuổi của mình hơi lớn một chút là cậy già lên mặt, bà cho rằng ta sẽ không đánh trả à! ”

An Hồng Tụ tuy rằng ngoài miệng tràn đầy khí thế, nhưng tay cô lại đang phát run. Dù sao Vương thị này toàn thân cường tráng gấp đôi cô, cô đã tốn rất nhiều sức lực để bắt lấy bàn tay của bà ta.

"Ngươi cái nha đầu chết tiệt, dám phản kháng ta. Ngươi đây là chết một lần, ở điện Diêm La ăn gan hùm mật gấu à? Vương thị hung tợn nói.

Trong lòng bà ta cảm thấy có chút kỳ quái, An Hồng Tụ này cùng lúc trước rất khác nhau. Trước kia gặp bà, đừng nói bộ dáng cùng bà cãi nhau này, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà ta, vừa nhìn thấy bà liền cúi đầu, khúm núm run rẩy.

Cũng bởi vì như vậy, hôm nay khi nhìn thấy nàng mới muốn ngăn nàng lại châm chọc chế giễu một phen, không nghĩ tới An Hồng Tụ đã chết một lần lại trở nên lợi hại như vậy, chẳng những tính cách đại biến, còn trở nên miệng lưỡi bén nhọn.

An Hồng Tụ dùng sức hất tay Vương thị ra: "Ta dựa vào cái gì không dám phản kháng bà, bà tính là cái gì? Chỉ bằng bà sắp trở thành thông gia của Chu viên ngoại sao? Điều này không khỏi cũng quá buồn cười. ”

Trương Trường Viễn ở trong đám người nhìn thấy Vương thị vậy mà muốn động thủ đánh An Hồng Tụ, liền chuẩn bị đi ra thay An Hồng Tụ giải vây, nhưng hắn không nghĩ tới chính là An Hồng Tụ lại đưa tay bắt lấy tay Vương thị, hơn nữa còn xinh đẹp phản kích trở lại.

Nhìn An Hồng Tụ lúc giằng co với Vương thị không hề kém, Trương Trường Viễn lâm vào suy nghĩ. Tuy nói trải qua một lần sinh tử có thể làm cho một người có thay đổi. Nhưng An Hồng Tụ thay đổi hơi nhiều, dù sao An Hồng Tụ trước kia cũng không phải như vậy, mặc dù không đến mức khúm núm, nhưng cũng không dũng cảm quả quyết như vậy.

An Hồng Tụ trước mắt bây giờ, thông minh, tự tin, tràn đầy sức sống, dám nói không với sự bất công, thậm chí dám đối mặt với Vương thị trước kia sợ hãi nhất như thế, biến hóa cực lớn như vậy, quả thực tựa như đổi thành một người khác!

Lời nói của An Hồng Tụ làm cho Vương thị thẹn quá hóa giận, bà xắn tay áo lên. Làm ra bộ dạng muốn đánh người: "Tiểu yêu tinh ngươi, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi thật tốt, nếu không ngươi cũng không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.”

Nói xong liền muốn xông lên nắm tóc An Hồng Tụ, An Hồng Tụ nhanh nhẹn lắc mình né tránh.

Trương Trường Viễn nhìn thấy như vậy liền lập tức từ trong đám người chen ra. Một bước dài đến trước mặt An Hồng Tụ, ngăn cản Vương thị: "Vị đại thẩm này, ta khuyên ngươi tốt nhất nên dừng lại, nơi này không phải nhà ngươi, nàng cũng không phải người ngươi có thể tùy ý đánh mắng! ”

Vương thị nhìn thấy Trương Trường Viễn chắn ở phía trước An Hồng Tụ, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không muốn bị người ta nhìn khắp nơi, hùng hùng hổ hổ nói: "Ta nói tiểu yêu tinh này trở nên có cốt khí như vậy, thì ra là sau lưng có chỗ dựa! Vừa mới cùng con trai ta tách ra liền cùng ngươi thông đồng, tiểu yêu tinh này thật đúng là rất không biết xấu hổ! ”

Nghe Vương thị nói, Trương Trường Viễn cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nhưng ngại nàng là nữ nhân, mình lại không thể động thủ, vì thế liền lạnh mặt trầm giọng nói: "Miệng ngươi sạch sẽ một chút, ta cùng Tụ Nhi muội muội trong sạch, không có loại quan hệ xấu xa như ngươi nghĩ. ”

"Ơ cái này ai có thể nói chắc chắn? Ngươi nói không có thì không có à, đại gia hỏa ai tin đây?! Hơn nữa, nếu thật sự không có quan hệ gì, tại sao ngươi lại phải đứng trước mặt nàng thay nàng ta ra mặt?” Vương thị bĩu môi trào phúng nói.

An Hồng Tụ nghe không nổi nữa, mở miệng nói: "Bà cho rằng ai cũng xấu xa như bà ?!”

"Lại không chỉ có một mình ta nghĩ như vậy, ta cảm thấy ở đây đều nghĩ như vậy." Vương thị nói liền nhìn về phía quần chúng vây xem ở một bên.

Nhưng mà mọi người không có phản ứng gì.

Mặt mũi Vương thị có chút không nhịn được, lại nhìn về phía An Hồng Tụ, làm ra bộ dáng đã sớm nhìn thấu nói: "May mà ta đã nhìn trước được, không để cho nhi tử ta cùng ngươi ở cùng một chỗ, chỉ có bộ dáng này của ngươi nếu thật sự ở cùng một chỗ, trên đầu con ta không biết phải đội bao nhiêu mũ xanh! ”

"Ngươi..." An Hồng Tụ bị Vương thị chọc tức giận đến nói không nên lời, nàng lúc này rốt cục hiểu được, chủ nhân thân thể này vì sao lại e ngại Vương thị như vậy! Vương thị này không chỉ mập mạp, tâm cũng xấu, nói chuyện cũng không lưu lại khẩu đức, hận không thể đẩy người vào chỗ chết! An Hồng Tụ là một cô nương được cha mẹ nuông chiều, làm sao có thể là đối thủ của Vương thị?

Trước/25Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Thần Thiên Hạ