Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 43. Không Khoan Nhượng (Ba)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 43 – Không khoan nhượng (Ba)

Vài lần hô hấp, Hoa Dĩ Mạt cùng Nguyễn Quân Viêm đã so trăm chiêu.

Trong lúc này, nét mặt Nguyễn Quân Viêm càng ngưng trọng.

Người bình thường đánh nhau, quyền cước trong lúc đó sẽ tập trung vào sức của đôi chân, thương nhân dĩ khí. Hoa Dĩ Mạt cũng không dùng hết sức. Chỉ một quyền một cước, mặc dù không có sức nặng như bàn thạch nhưng đều đã tính toán đánh vào những huyệt vị trên người, thậm chí là khi tránh né cũng dùng tư thế xảo quyệt đánh úp về huyệt vị khác của đối phương. Chiêu thức liên tục, làm cho người ta tránh cũng không thể tránh. Những chiêu ngẫu nhiên vô ý, hoặc là đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, hoặc là làm cho động tác bản thân chậm chạp, có khi thì chân khí bay thẳng vào những huyệt vị, làm nhiễu loạn hơi thở. Lần đầu tiên Nguyễn Quân Viêm gặp phải tình huống đặc biệt như vậy, trong lòng kêu khổ không ngừng, nhưng cũng chỉ có thể cứng rắn chỗng đỡ, bị Hoa Dĩ Mạt áp chế mọi lúc mọi nơi.

Theo thời gian càng lâu, Nguyễn Quân Viêm liền cảm thấy tay chân có chút bủn rủn, muốn né tránh phải luôn dùng hết sức. Hoa Dĩ Mạt liên tục đánh úp lại, hắn muốn tránh, nhưng tư duy đã có chút trì độn, lui về phía sau vài bước, ngực liền trúng một chưởng thật mạnh. Nguyễn Quân Viêm thét lớn một tiếng, cả người bay đi, "Phanh" đánh vào cửa sổ, phát ra một tiếng động lớn, vô cùng rõ ràng trong đêm tối.

Tô Trần Nhi thấy thế, mày càng nhíu chặt, trong mắt hiện ra một tia lo âu. Nhìn đáy mắt lạnh như băng của Hoa Dĩ Mạt chứa đầy lửa giận và tàn nhẫn, nàng đem những lời muốn thốt ra liền nhịn xuống. Nàng biết mình là nguyên nhân gây chuyện, giờ phút này nếu như lo lắng cho Nguyễn Quân Viêm mà mở miệng, thì chỉ càng đem người nào đó chọc tức thêm thôi.

Nguyễn Quân Viêm bị thương ngã xuống đất, Hoa Dĩ Mạt một lần nữa theo tới, dùng chân đá vào. Nguyễn Quân Viêm thoáng nhìn, miễn cưỡng nâng tay đỡ lấy. Chân Hoa Dĩ Mạt đá đến cánh tay hắn, cánh tay liền như nhũn ra run lên lợi hại, cả người trượt một đường dài trên mặt đất. Hoa Dĩ Mạt phi thân, mũi chân nhanh chóng đá vào ba huyệt vị trên chân Nguyễn Quân Viêm, tiếp theo, một cước hung hăng giẫm lên mắt cá chân hắn.

Nguyễn Quân Viêm còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì chân phải bỗng nhiên truyền đến đau đớn, một cỗ chân khí từ đùi phải chạy khắp toàn thân, kinh mạch giống như bị bứt ra, đau đến cả người hắn đều nhịn không được run rẩy, răng cắn lấy môi đến chảy máu. Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hoa Dĩ Mạt đang lạnh lùng nhìn xuống mình, ánh mắt khinh miệt làm cho đáy lòng Nguyễn Quân Viêm phẫn nộ không thôi, cố gắng chống đỡ để giãy khỏi bàn chân của Hoa Dĩ Mạt lại phát hiện chân phải không còn một tia khí lực nào, chân trái cũng mềm nhũn.

"Nguyễn công tử hết mực muốn bảo hộ người trong lòng chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao?". Hoa Dĩ Mạt đùa cợt nói: "Ngươi như vậy, có tư cách gì nói tiếng bảo hộ nàng?".

Nguyễn Quân Viêm nghe vậy, cả người chấn động, sau đó có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Nếu bảo hộ không được, hết lần này đến lần khác cậy mạnh? Bây giờ uất ức nằm trên mặt đất, cảm giác thế nào?". Thanh âm của Hoa Dĩ Mạt tiếp tục châm chọc.

Nguyễn Quân Viêm nằm chặt hai tay đến nổi gân xanh, gắt gao cắn môi không nói lời nào. Không biết là giận dữ công tâm, hay là hít thở không thông, Nguyễn Quân Viêm đột nhiên nghiêng đầu kịch liệt ho khan, máu từ khóe môi liên tục chảy xuống.

Thắng làm vua thua làm giặc, tình cảnh như vậy Nguyễn Quân Viêm biết cho dù hắn có nói gì thì cũng chỉ thành một hồi đáng xấu hổ.

"Hoa Dĩ Mạt, đừng nói nữa.". Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Trần Nhi vang lên trong phòng khi Nguyễn Quân Viêm ho khan lên, trong lời nói có muôn vàn cảm xúc phức tạp "Đủ rồi.".

Hoa Dĩ Mạt vốn đang nhìn xuống Nguyễn Quân Viêm, nghe được thanh âm ấy liền chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Tô Trần Nhi.

Ánh trăng làm căn phòng hơi sáng lên một chút.

Cặp mắt lạnh như băng mang theo cảm xúc cuồn cuộn, dữ tợn dị thường.

"Như thế nào, đau lòng?". Hoa Dĩ Mạt nhìn Tô Trần Nhi, chậm rãi mở miệng.

Tô Trần Nhi chỉ mím môi, đi về phía trước từng bước, đứng ở trước mặt Hoa Dĩ Mạt.

Sau đó, lại tiếp tục bước đến vài bước nữa.

Thân thể dường như dán vào người Hoa Dĩ Mạt.

Tô Trần Nhi ngẩng đầu lên, hướng Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng lắc đầu: "Thả hắn đi, Hoa Dĩ Mạt.".

Thanh âm mềm mại, ánh mắt mềm mại. Hoa Dĩ Mạt nhìn vào có hơi giật mình.

Nhưng mà trong chớp mắt, Hoa Dĩ Mạt đã khôi phục bộ dáng ban đầu.

Nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Vì sao ta phải thả hắn?".

"Giết hắn, chỉ làm ngươi thua thiệt. Chuyện lỗ vốn, Quỷ Y chưa bao giờ làm, không phải sao?". Tô Trần Nhi nhẹ giọng nói, tầm mắt vẫn dừng trên người Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, ánh mắt hạ xuống, thẳng tắp nhìn Tô Trần Nhi, đáy mắt hiện lên sự tức giận.

Hai người giống như hai pho tượng trầm mặc lẳng lặng đứng nhìn nhau.

"Tô Trần Nhi, ngươi chắc là ta sẽ không giết ngươi sao?". Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên mở miệng, đánh vỡ im lặng. Thanh âm lạnh lùng, khí thế bức người.

"Ta chỉ cảm thấy, mọi chuyện không cần phát triển đến cục diện như vậy.". Tô Trần Nhi nói: "Đối với ai cũng không có lợi.".

Hoa Dĩ Mạt trầm mặc một lúc lâu, hơi chớp mắt: "Nếu ta không giết hắn, thì ta có lợi ích gì?".

Tô Trần Nhi hạ mi mắt suy nghĩ một lát, sau đó giống như quyết định chuyện gì đó, nàng nâng mắt lên, nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt: "Yêu cầu ban ngày, ta đồng ý với ngươi.".

"Trần Nhi......". Đáy lòng Nguyễn Quân Viêm bỗng nhiên xẹt qua một tia bất an, sắc mặt rất khó coi nhìn Tô Trần Nhi, "Trần Nhi, ta không sao, khụ khụ, ngươi không cần đáp ứng yêu cầu của nàng.".

Tầm mắt Tô Trần Nhi vẫn không nhìn Nguyễn Quân Viêm, làm như không nghe thấy gì tiếp tục nhìn vào mắt Hoa Dĩ Mạt, cùng đợi đáp án của nàng.

Nguyễn Quân Viêm nhìn sườn mặt quen thuộc của Tô Trần Nhi, khủng hoảng trong lòng lại càng lúc càng nhiều: "Trần Nhi......".

Khóe mắt Hoa Dĩ Mạt liếc nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Nguyễn Quân Viêm, dừng một chút, hướng Tô Trần Nhi nói: "Ngươi nói thật?".

"Nếu như phản bội, trời tru đất diệt.". Ngữ khí Tô Trần Nhi bình tĩnh phát ra lời thề độc.

"Tốt lắm.". Hoa Dĩ Mạt thu hồi bàn chân đang giẫm lên chân Nguyễn Quân Viêm, tiến đến bên tai Tô Trần Nhi, hơi thở nhẹ nhàng nói: "Ta đây sẽ tin Trần Nhi một lần nữa. Nếu ta không hài lòng, lần sau bồi táng, không chỉ là một mình hắn.".

"Trần Nhi, ngươi muốn làm gì?". Thanh âm Nguyễn Quân Viêm có chút kinh hoảng vang lên, dùng sức ngẩng đầu, ý đồ thân thủ nắm lấy chân váy của Tô Trần Nhi.

Trong mắt Hoa Dĩ Mạt hiện lên một tia tức giận, đang định đá văng hắn ra, thì Tô Trần Nhi cũng đã nhẹ nhàng lùi về phía sau từng bước.

Cánh tay hắn liền rơi vào không trung.

Nguyễn Quân Viêm mặt xám như tro tàn, kinh ngạc nhìn dung nhan trầm tĩnh của Tô Trần Nhi, nói không nên lời.

"Nguyễn công tử, ngươi thấy không, ngươi luôn đem sự tình làm cho phức tạp.". Hoa Dĩ Mạt nhìn Nguyễn Quân Viêm như vậy liền châm dầu vào lửa.

Tô Trần Nhi vẫn không phản ứng lại, chỉ mím môi, thản nhiên nói: "Ta tìm người đưa hắn trở về.".

Nói xong, cũng không nhìn Nguyễn Quân Viêm nằm trên mặt đất mà liền xoay người đi ra ngoài.

Lúc xoay người bước đi, trong đáy mắt Tô Trần Nhi hiện lên một chút thống khổ cùng bất đắc dĩ.

Áp lực trong ngực đè nén làm nàng thở dài. Nàng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, cước bộ bình tĩnh đi ra cửa.

Vận mệnh từng bước từng bước đem hai người bức xa.

Càng ngày càng xa. Tàn khốc không để lại dấu vết.

Dĩ vãng đủ chuyện, trong chớp mắt, đều bị xé tan thành mảnh nhỏ.

Nguyễn Quân Viêm được Tô Trần Nhi gọi thị vệ đỡ đi khỏi đó, khi ra đến cửa hắn quay đầu nhìn Tô Trần Nhi một lần.

Liếc mắt một cái, cũng đã cũng đủ, tuyệt vọng.

Chỉ một cái chớp mắt kia, do nhiều năm ở chung ăn ý, trong lòng có một thanh âm nói cho hắn biết, giờ khắc này, nàng và hắn càng lúc càng xa.

Hắn mơ hồ cảm giác được, nàng thật sự quyết định buông tay. Giải phóng lẫn nhau.

Nguyễn Quân Viêm thống khổ nhắm mắt lại.

Là chính mình, đem sự tình làm cho càng ngày càng rối. Mỗi một lần hắn gặp nguy, đều không ngừng bức bách nàng, cuối cùng làm cho nàng, không thể không đưa ra quyết định này.

Trước khi ra cửa hắn liếc mắt nhìn một lần cuối, tầm mắt Nguyễn Quân Viêm bỗng nhiên dừng trên tờ giấy trắng nằm im trên mặt đất.

Giấy trắng rơi xuống đất khi hai người đánh nhau.

Bốn chữ cuối cùng do chính mình viết xuống, giờ phút này đập vào trong mắt Nguyễn Quân Viêm, châm chọc làm cho trái tim hắn cũng lạnh lẽo.

Còn cái ôm ngắn ngủi kia, chẳng lẽ lại là ấm áp cuối cùng mà hắn cảm nhận được từ nàng?

<Ngươi bỏ được sao?>

Nét chữ cứng cáp, tịch liêu mà thương cảm. Nguyễn Quân Viêm nhìn xong liền cúi đầu đi khỏi.

Cùng lúc đó, một tên hắc y nhân lặng yên không một tiếng động biến mất ở trên mái hiên, bay nhanh đi.

Hoa Dĩ Mạt theo tầm mắt Nguyễn Quân Viêm dừng trên tờ giấy trắng, nhìn hắn sau khi rời khỏi, ánh mắt đông cứng, chậm rãi đi qua, nhặt lên mảnh giấy.

Một hàng chữ xinh đẹp ánh vào mi mắt, im lặng truyền phát tin.

Hoa Dĩ Mạt nắm tờ giấy trầm mặc một lát.

Sau đó, quay đầu, nhìn về phía Tô Trần Nhi. Khóe môi chậm rãi gợi lên mỉm cười.

"Trần Nhi, bây giờ có nên là lúc, ngươi tính nợ cho ta?".

Cửa liền bị đóng chặt.

Một tia sáng mỏng manh liền lay động trong phòng.

"Ngươi muốn xử trí như thế nào?". Thần sắc Tô Trần Nhi thản nhiên.

"Trần Nhi cũng thật lạnh nhạt ......". Hoa Dĩ Mạt tới gần Tô Trần Nhi, chậm rãi nói xong, thân thủ cầm lấy mái tóc dài đen như nhung của nàng, vuốt ve, nhẹ buông tay, tóc đen liền theo đầu ngón tay lạnh lẽo một lần nữa xõa ra, rớt trên bả vai Tô Trần Nhi. Cùng lúc đó, thanh âm Hoa Dĩ Mạt lại vang lên: "Trần Nhi như vậy, lại làm cho người ta nhịn không được, muốn hung hăng gỡ ra mặt nạ lạnh lùng của nàng, nhìn một chút xem bên dưới chiếc mặt nạ ấy là người thế nào.".

Đang nói chuyện, Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên đem mặt vùi vào hõm vai Tô Trần Nhi, hít vào một hơi thật sâu.

Tiếp theo, Tô Trần Nhi chỉ cảm thấy trên cổ bất ngờ truyền đến một trận đau nhức.

Cảm xúc ướt át có chút lành lạnh, cùng với đau đớn tê dại không thể bỏ qua, từ cổ lan tràn đi.

Tô Trần Nhi không hề đoán được Hoa Dĩ Mạt lại đột nhiên cắn nàng như vậy, trong lúc đó nàng liền kinh ngạc, theo bản năng nắm lấy cánh tay Hoa Dĩ Mạt. Nhưng mà cuối cùng lại cứ lặng im, ánh mắt dao động, vẫn không đẩy người kia ra.

Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong miệng Hoa Dĩ Mạt, hương khí lượn lờ. Mà bên dưới đôi môi là da thịt nhẵn nhụi làm cho đáy lòng người ta nổi lên lưu luyến.

Một lát sau. Hoa Dĩ Mạt hơi ngẩng đầu lên, nhìn trên chiếc cỗ tuyết trắng trước mặt chảy từng giọt máu, dừng một chút, đáy lòng xẹt qua một tia khác thường. Sau đó liền hạ đôi môi xuống, đầu lưỡi tìm tòi đi qua, lướt nhẹ xung quanh.

Đáy mắt Tô Trần Nhi kinh ngạc, bàn tay nắm cánh tay Hoa Dĩ Mạt càng chặt.

Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh có chút quỷ dị.

Khi Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu lên thì trông thấy ánh mắt Tô Trần Nhi có chút thâm thúy. Giống như muốn nói vô số chuyện, lại tựa hồ không muốn nói gì.

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Bác Sĩ Ở Đô Thị