Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 44. Không Khoan Nhượng (Bốn)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 44 – Không khoan nhượng (Bốn)

"Trần Nhi không muốngiải thích chút gì sao?". Ngón tay Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng chạm vào dấu rănglưu lại trên cổ Tô Trần Nhi, chậm rãi vuốt ve, "Chuyện vừa rồi ...... Thật cóchút không ổn.".

"Ngươi muốn nghe sao?".Thân thể Tô Trần Nhi có chút cứng ngắc, nhưng vẫn lên tiếng.

Ngón tay Hoa Dĩ Mạthơi dừng một chút, mở miệng nói: "Tại sao không?".

Tô Trần Nhi hơi chaumày, suy nghĩ một chút, mới bắt đầu giải thích: "Hắn lại đây tìm ta, muốn dẫnta đi. Ta đã đáp ứng với ngươi, sẽ ở lại. Những câu nói chuyện viếttrên giấy là do không muốn đánh thức ngươi, ta không muốn nhìn thấy haingười các ngươi lại xảy ra tranh chấp. Không ngờ nhanh như vậy ngươi đãtới đây.".

"Vậy...... Cái ôm kia, làthế nào?". Hoa Dĩ Mạt nhớ tới cảnh tượng lúc vào cửa, trầm giọng nói.

"Ta cũng không hiểu.".Tô Trần Nhi nhớ lại một màn kia, có chút chần chừ nói: "Hắn viết xong chữcuối, cước bộ bỗng nhiên lảo đảo, ta mới theo bản năng đứng dậy đỡ hắn. Sauđó...... Ngươi liền đi vào.".

Không biết vì saolúc này trong đầu Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên hiện lên âm thanh ngoài cửa dẫnmình tới đây, trùng hợp này làm trong lòng nàng cảm thấy không thích hợpcho lắm, lúc này cũng không truy vấn nữa: "Vậy...... đáp án của bốn chữ kia,Trần Nhi nghĩ như thế nào?".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt cầmtờ giấy, đưa đến trước mặt Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi trầm mặcnhìn giấy trắng mực đen, trong lòng có nhè nhẹ từng đợt từng đợt cảm xúc phứctạp, hỗn tạp trong đó là sự khó chịu, bất đắc dĩ, chua xót cùng với đau đớn.Liên miên không ngừng, dần dần tràn ra thành một mảnh đại dương mênh mông. Đồngtử tối đen dưới ánh nến trong trẻo như trước, sâu như bầu trời đêm vô tận.

Hoa Dĩ Mạt nhìn phảnứng của Tô Trần Nhi, ngực nhất thời cảm giác khó chịu, lời nói cũng mangtheo tia tức giận: "Như thế nào? Mới vừa rồi lãnh tình kiên quyết, giờ phút nàyliền hối hận sao? Trần Nhi đừng nói với ta là vì muốn giữ lại mạngsống cho hắn mà nhân nhượng như vậy để bảo toàn lợi ích?".

Tô Trần Nhi nghe vậynâng lên tầm mắt, nhìn Hoa Dĩ Mạt, nói: "Những gì ta đã làm, đã đủ trả lờibốn chữ này. Đối với chúng ta như vậy đều tốt. Nguyên nhân như thế nào, đãkhông còn quan trọng. Ta đã hứa với ngươi, thì cũng không hối hận.".

Hô hấp của Hoa Dĩ Mạtbị kiềm hãm, tiếp theo bỗng nhiên nàng bóp lấy cằm Tô Trần Nhi, thẳng đếntrên mặt đối phương hiện lên một tia đau đớn rất nhỏ, sau đó cười lạnh nói:"Trần Nhi nói như vậy, thì ra quả thật là chiều theo một cách miễn cưỡng?Đối với chúng ta đều tốt...... Trần Nhi hy sinh, cũng thật lớn. Nhưng mà, tốt nhấtngươi đừng quên, ngươi vừa hứa hẹn cái gì!".

"Ta biết.". Tô Trần Nhitận lực xem nhẹ đau đớn dưới cằm, mở miệng nói.

"Biết thì tốt!". Nóixong, Hoa Dĩ Mạt mới một lần nữa thu hồi tay phải, oán hận nhìn tờ giấy trêntay trái, chậm rãi vò thành một đoàn, sau đó xé nhỏ thành từng mảnhvụn.

"Khụ khụ......". Tô TrầnNhi thoát khỏi bàn tay Hoa Dĩ Mạt, bỗng nhiên nghiêng đầu ho khan.

Da thịt tái nhợt, nàngho khan đến nỗi lông mi cũng hơi run rẫy. Nhìn cảnh tượng nữ tử trướcmặt, Hoa Dĩ Mạt cảm giác nàng giống như một đóa sen trắng vừa nở rộ,trắng noãn xinh đẹp, lại yếu ớt giống như chỉ nhẹ nhàng chạm vào liền có thểbẻ gẫy.

Khi Tô Trần Nhi ngẩng đầulên là lúc, ánh mắt nàng trấn định như thành lũy không thể phá tan.

Bởi vậy, thần sắc HoaDĩ Mạt hơi vừa động, rốt cuộc không nói gì, chỉ liếc mắt Tô Trần Nhi, hừ lạnhmột tiếng, liền phủi áo rời khỏi phòng.

Tô Trần Nhi nhìn cửaphòng mình lại bị mở ra, rồi đóng lại, nàng đứng bên trong, ngơ ngác hồilâu.

Gió đêm phất qua quầnáo màu xanh nhạt, tay áo tung bay. Tấm lưng kia, dưới ánh trăng chiếu rọi mangtheo chút cô đơn. Thần sắc ấy, vẫn lặng im như trước. Hạ mi mắt, che dấu đicảm xúc của bản thân, chỉ có lòng bàn tay trắng nõn chứa đầy vết xanhtím, chuyện phát sinh trong đêm nay chỉ trầm mặc không thể nói ra điềugì.

---

Sáng sớm ngày hômsau, Phong Nhất Khiếu liền bị Phong Khải gọi tỉnh lại.

Sắc mặt Phong NhấtKhiếu có chút không tốt, một bên mặc quần áo một bên hỏi Phong Khải phía sau:"Ngươi mới vừa nói Nam Uyển có không ít động tĩnh, tại sao có thể như vậy? Khôngphải ta đã cho ngươi sắp xếp hai nhóm người kia cách xa nhau sau?".

Ngữ khí Phong Khải cóchút tự trách: "Hình như là Nguyễn Quân Viêm trùng hợp gặp được A Nô đi theoQuỷ Y, mới một đường theo tới Nam Uyển. Ta cũng hỏi thăm mới biết được hôm quavào ban ngày họ đã có một ít xung đột, nhưng mà sau đó có đại tiểu thưtham gia mới có thể may mắn thoát khỏi. Không ngờ Nguyễn Quân Viêm không camlòng, ban đêm lại lẻn vào phòng Tô Trần Nhi, còn bị Hoa Dĩ Mạt thấy được......".

Phong Nhất Khiếu nghe vậy,gắt gao nhíu mi: "Nguyễn Quân Viêm này cũng quá càn quấy! Hắn là đối thủcủa Hoa Dĩ Mạt sao? Cũng may không xảy ra tai nạn chết người...... Ngày maichính là đại hôn của Vũ Nhi, nếu xảy ra chuyện không phải càng thêm phiềnsao! Hiện tại thế nào ?".

"Nguyễn Quân Viêm bịthương ở chân, không thể xuống giường. Nguyễn Bảo chủ...... giận đến không chịu được.".Phong Khải bẩm báo chi tiết.

*Bảochủ: Người đứng đầu một phủ.

Phong Nhất Khiếu đeoxong đai lưng, nghe được Phong Khải nói liền suy nghĩ một phen, bỗng nhiênnghĩ đến chuyện gì, quay đầu nói: "Không phải hai ngày trước Dịch công tửđã đến rồi sao. Như vậy, ngươi nhanh đi mời Dịch Viễn, làm phiền hắn tớixem thương thế cho Nguyễn Quân Viêm, ta đi Nam Uyển trấn an Nguyễn Thiên Ưngtrước.".

"Dạ, trang chủ.". PhongKhải biết sự tình khẩn cấp, phụng mệnh liền đi ra ngoài.

Phong Nhất Khiếu thởdài, rất nhanh liền mặc xong y phục, cũng bước nhanh hướng về phía Nam Uyển.

"Quỷ Y khinh người quáđáng! Viêm nhi, con cứ tịnh dưỡng cho tốt, cha giúp con làm chủ!". NguyễnThiên Ưng thật vất vả tìm hiểu mới biết Nguyễn Quân Viêm là bị Hoa Dĩ Mạt đảthương, giận đến không chịu được, nhấc chân liền muốn đi tới Đông Uyển tìmngười tính sổ.

"Cha! Cha bình tĩnh đi!".Nguyễn Quân Viêm một mực giữ chặt góc áo Nguyễn Thiên Ưng, đau đầu nói: "Chatính tới đó như thế nào? Giết nàng? Ngày mai là ngày đại hôn của Phong Vũcô nương!".

"Thì sao? Ta sẽ đemngười ra khỏi Phong Thu sơn trang! Chẳng lẽ cứ để cho nàng nghĩ ngườicủa phủ Nguyễn gia chúng ta dễ bị khi dễ như vậy?". Nguyễn Thiên Ưngnghiến răng nghiến lợi nói: "Bắt nghĩa nữ của ta, làm con trai độc nhất củata bị thương, hôm nay nếu nàng đã ra khỏi Quỷ Y Quật, vừa lúc, để ta tớilấy mạng nàng!".

"Thiên Ưng, việc nàychúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, không vội ở đây tức giận.". Phong Như mộtbên mở miệng khuyên nhủ, "Dù sao chúng ta đều là khách được mời đến tham gia hônsự của Phong Vũ, đừng để Phong Thu sơn trang khó xử.".

"Viêm Nhi bị thương chẳnglẽ không làm chúng ta khó xử sao?". Nguyễn Thiên Ưng oán hận nói.

"Nguyễn huynh bớt giận.".Một thanh âm hùng hồn cao giọng truyền đến.

Mấy người NguyễnThiên Ưng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phong Nhất Khiếu đẩy cửa mà vào.

"Phong trang chủ.".Sắc mặt Nguyễn Thiên Ưng có chút khó coi, "Phong trang chủ tới vừa lúc, Nguyễnmỗ ta đang muốn lãnh giáo một đạo lý.".

Phong Nhất Khiếu nhìnNguyễn Quân Viêm trên giường, ôn hòa cười cười, quay đầu nhìn về phía NguyễnThiên Ưng: "Nguyễn huynh muốn nói chuyện lệnh công tử bị thương?".

"Không sai.". NguyễnThiên Ưng trầm giọng nói: "Người của Nguyễn gia ta bị người ở Phong Thusơn trang gây thương tích, kinh mạch trên đùi con trai ta có dấu hiệu bịtổn thương. Bên ta tính đi tìm người kia, muốn đòi lại công bằng.".

Phong Nhất Khiếu vỗ vỗ bảvai Nguyễn Thiên Ưng, hòa hoãn nói: "Nguyễn huynh đừng vội, chuyện của tiểubối trong lúc đó, ta sắp xếp, không khỏi có chút không ổn. Huống chi việc nàythật khó giải quyết, hắc bạch khó phân biệt, hai vãn bối đều có trách nhiệm.".

"Đều có trách nhiệm? Ýcủa Phong trang chủ là muốn bảo vệ cho Quỷ Y?". Nguyễn Thiên Ưng nhíu màynói.

Phong Nhất Khiếu khoáttay: "Nguyễn huynh nói sai rồi. Ta nghe nói nguyên nhân xảy ra xung đột làdo công tử nửa đêm xông vào phòng Tô cô nương. Huynh không cảm thấy hànhvi này có chút thất lễ sao?".

Sắc mặt Nguyễn ThiênƯng có chút tức giận: "Trần Nhi là nghĩa nữ của ta, là vị hôn thê củaViêm nhi. Vào phòng Trần Nhi, thì liên quan gì đến Quỷ Y!".

Phong Nhất Khiếu trầm ngâm,sau đó mở miệng nói: "Nguyễn huynh, hành vi của Quỷ Y tuy không làm mọingười chấp nhận, nhưng cũng đã có quy tắc từ trước đến giờ. Làm nghềy cứu người, vốn là ngươi tình ta nguyện, tuy là điều kiện có chút quá đáng,như mà đương sự đã cam tâm tình nguyện, chẳng trách người khác xen vào. Lệnhcông tử đã được Quỷ Y cứu, Tô cô nương cũng hứa hẹn trao đổi trở thànhngười của Quỷ Y, nếu muốn mang người về, sợ là không ổn. Như vậy, tình huốngban đêm xông vào phòng của lệnh công tử, Quỷ Y ra tay cũng là có lý.".

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậyngẩn ra, có chút không thể nói rõ, sắc mặt càng khó coi. Dừng một chút, hừ mộttiếng, nói: "Phong trang chủ nói những lời này, còn nói không phải che chở QuỷY? Chiếu theo Phong trang chủ nói, thật ra là do chúng ta không đúng? Là ngườiNguyễn Gia Bảo ta bội bạc, hay là kẻ qua cầu rút ván?".

"Ta cũng không nói nhưvậy.". Phong Nhất Khiếu hơi nhíu mi lại, "Phu nhân Phong Như cùng là ngườicủa dòng họ Phong gia chúng ta, vẫn là người của Phong gia ta. Phủ NguyễnGia coi như là là thân thiết với Phong gia, tại sao ta phải bảo vệngười khác mà làm khó các ngươi? Nhưng mà đại hôn của ái nữ sắp tới, tathân là phụ thân cũng không mong muốn sẽ có chuyện không vui xảy ratrong lúc này. Người của phủ Nguyễn gia cùng Quỷ Y đấu đá, Phong Thu sơntrang ta cũng không muốn tham gia, nhưng mà lúc này, nhất định không thểphát sinh chuyện gì. Mong rằng Nguyễn huynh rộng lượng.".

"Thiên Ưng, Phong trangchủ nói cũng có đạo lý. Ta cũng đau lòng Viêm nhi, nhưng mà đối phó Quỷ Y,cũng không cần gấp ở đây.". Phong Như một bên như hát đệm, "Không bằng chờsự tình hiểu rõ, Quỷ Y rời khỏi Phong Thu sơn trang rồi mới quyết định sau?".

Nguyễn Thiên Ưng nghexong hai người nói, trong lòng hiểu được Phong Nhất Khiếu nói cũng có lý, đànhphải kiềm chế tức giận trong ngực, không lên tiếng.

"Dịch công tử, mời bênnày.". Cửa truyền đến tiếng của Phong Khải.

Ngay sau đó, hai thân ảnhcất bước đi vào.

"Dịch Viễn?". Thầnsắc Phong Thiến có chút kinh ngạc.

Dịch Viễn một thân mặctrường bào màu xanh, có vẻ cả người càng phát ra tư thế oai hùng hiên ngang.Hắn đi theo Phong Khải vào cửa. Nghe được thanh âm Phong Thiến, mỉm cười nhìnphía nàng, hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

"Dịch công tử, tới vừa đúnglúc.". Phong Nhất Khiếu tiếp đón Dịch Viễn một tiếng, không quên hướng NguyễnThiên Ưng giải thích, "Dịch công tử chính là đệ tử của Diệu Thủ Hồi Xuân màgiang hồ nói. Trước kia từng ra tay giúp đỡ Phong gia, bởi vậy cũng đượcmời đến tham dự hôn sự của Vũ nhi. Nghe nói Dịch công tử cũng từnggiúp Nguyễn công tử giải độc, nói vậy chư vị cũng quen biết. Lần này nghe nóiNguyễn công tử bị thương, ta liền phái Phong Khải tìm người đến đây trị liệucho Nguyễn công tử.". Dừng một chút, Phong Nhất Khiếu hướng Dịch Viễn nói: "Làmphiền Dịch công tử .".

Dịch Viễn hiền lành cười,lắc lắc đầu: "Phong trang chủ khách khí. Cứu sống người chính là trách nhiệm củata, không cần nói lời cảm tạ. Huống chi tại hạ cùng phủ Nguyễn gia cũng coinhư hữu duyên.".

Nói xong, Dịch Viễn đitới bên giường, ngồi ở mép giường, cầm lấy tay của Nguyễn Quân Viêm bắt mạch.

Mọi người nhất thời đềuan tĩnh lại, nhìn chăm chú vào hai người.

Dịch Viễn dời ngóntay đang ấn cổ tay Nguyễn Quân Viên, phóng tới trên đùi hắn, đè trên mấy chỗhuyệt vị, nhìn Nguyễn Quân Viêm nói: "Nguyễn công tử cảm giác như thế nào?".

Nguyễn Quân Viêm lắc lắcđầu: "Không có cảm giác.".

Dịch Viễn trầm ngâm mộtphen, sau đó thu hồi tay, thẳng người đứng lên.

"Dịch công tử, thếnào?". Nguyễn Thiên Ưng liền hỏi.

Dịch Viễn lắc đầu, thởdài: "Người ra tay rất tàn nhẫn độc ác, ba huyệt vị trên đùi phảicủa Nguyễn công tử đều bị phá hủy, chân khí nhiễu loạn rất nhiều, tình huốngthật không tốt. Nếu tiếp tục duy trỳ, sợ là phải phế đi.".

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậymặt tối sầm.

"Dịch công tử có thể cóbiện pháp gì không?". Vẻ mặt Phong Thiến lo lắng.

Dịch Viễn trầm ngâm, sauđó mới nói: "Ta sẽ kê chút thuốc giúp Nguyễn công tử chữa trị kinh mạchhoại tử trước. Nhưng mà nếu muốn khôi phục như lúc ban đầu, sợ là phải đợimột đoạn thời gian dài.".

"Một đoạn thời gian......Là mất bao lâu?".

"Ngắn thì nửa năm, lâuthì......". Dịch Viễn đột nhiên dừng câu nói, chuyển sang chuyện khác, "Hết thảyphải xem bản thân Nguyễn công tử. Nếu mỗi ngày kiên trì dùng chân khí vậnchuyển ba kinh mạch, hồi phục sẽ nhanh hơn.".

Tuy là như thế, thần sắctrên mặt mọi người vẫn còn vô cùng không thoải mái.

Trong lòng Phong NhấtKhiếu thở dài, nhưng cũng hết cách.

"Phong trang chủ, lầnnày ta nể mặt ngươi, tạm thời không so đo với Quỷ Y. Hết thảy, chờ đại hôn hếtthúc rồi nói sau.". Nguyễn Thiên Ưng bỗng nhiên mở miệng, nhìn Phong Nhất Khiếutrầm giọng nói.

Thần sắc Phong NhấtKhiếu thả lỏng, gật gật đầu: "Đa tạ Nguyễn huynh thông cảm.".

�����7���p��

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Võ Hồn