Saved Font

Trước/47Sau

Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Chương 38: Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Chúng ta đến đi kho hàng đi.” Tô Dung li3m đôi môi khô khốc, nói: "Anh còn nhớ tờ giấy chúng ta đã nhìn thấy ở khu thủy sản không?”“Con trai tiền bạc?” Vương Kiến Quốc hỏi.Tô dung gật gật đầu: “Chúng ta cần phải có tiền, cái tên con trai tiền bạc này không phải đang áp chỉ gì đó với chúng ta sao? Trong kho hàng chưa chắc đã có dự trữ con trai tiền bạc, nhưng có lẽ cũng có thể giúp chúng ta có cách tìm được con trai tiền bạc từ khu thủy sản.”"Nhưng quy tắc đã nói, nếu không phải nhân viên công tác thì không được vào kho hàng.” Trí nhớ của Vương Kiến Quốc rất tốt, nói xong liền có chút chần chờ: “Chẳng lẽ quy tắc này là giả?”Quy tắc này là màu đen, hiện tại Tô Dung đã tin chuyện mình có thể nhìn thấy những quy tắc sai lầm, đương nhiên sẽ không nghi ngờ chuyện này.Cô cau mày: “Chắc chắn chúng ta đã xem nhẹ cái gì đó.”Chỉ có nhân viên công tác mới có thể vào kho hàng, nhưng bọn họ đã tìm kiếm khắp siêu thị, ngoại trừ mấy người bọn họ thì hoàn toàn không có ai tồn tại.

Nếu không có nhân viên công tác, chẳng lẽ kho hàng chính là một khu vực cấm sao?Nhưng rõ ràng không thể có khả năng này, bởi vì hiện tại bọn họ đã bị vây khốn.

Mặc kệ nói như thế nào, quy tắc quái đàm cũng phải cho người ta phương pháp ra ngoài, nếu không lúc đầu cứ trực tiếp giết bọn họ không phải tốt hơn sao?Đột nhiên, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tô Dung: “Nhân viên? Em đã biết rồi!”"Em nghĩ đến cái gì?” Tinh thần Vương Kiến Quốc rung lên, vội vàng hỏi.Tô Dung lộ ra nụ cười hiếm có, khó lòng kìm nén đi về phía cổng lớn: “Quầy thu ngân! Em đã tìm được quy tắc đầu tiên ở trên ghế, còn có một bộ quần áo của nhân viên!”Vương Kiến Quốc đi theo phía sau cô lập tức hiểu được ý của Tô Dung: "Ý em là, nếu chúng ta mặc quần áo của nhân viên vào, thì lập tức có thể xem như nhân viên rồi vào kho hàng sao?”“Em đoán như thế.” Tô Dung khẳng định: “Nếu không thì không có phương pháp nào khác.”Tuy rằng nghe có vẻ không đáng tin cậy, nhưng dưới tình huống không còn cách nào khác, thì dù không có khả năng cũng trở thành có khả năng.Hai người đi vào quầy thu ngân, quả nhiên nhìn thấy bộ quần áo của nhân viên trên ghế.

Đây là một bộ quần áo nhân viên màu đỏ, nhìn qua rất bình thường.Tô Dung nhìn bộ quần áo nhân viên này, như đột nhiên nghĩ đến gì, ánh mắt chợt tối đen: “Chỉ có một bộ, chúng ta ai sẽ mặc?”“Đều được, đi đến kho hàng trước rồi nói sau.” Vương Kiến Quốc tùy ý nói: “Muốn đi đến kho hàng phải đi qua khu quần áo trước, quy tắc ở đó em còn nhớ không?”Được anh ấy nhắc nhở, Tô Dung mới nhớ tới chuyện này, vội vàng nói: "Quy tắc ở khu quần áo chắc là có vấn đề.”“Sao lại nói thế?”“Anh còn nhớ Hoàng Đào không? Sau khi cô ấy đến khu quần áo mới biến thành như vậy.

Với tính cách nhát gan của cô ấy có lẽ sẽ không vi phạm những gì quy tắc đã nhắc nhở, nhưng vẫn xảy ra vấn đề.

Bởi vậy có thể thấy được, có lẽ quy tắc đã sai.”Vương Kiến Quốc tin tưởng ggật đầu, Hoàng Đào xuất hiện vấn đề, có thể liên quan rất lớn đến quy tắc của khu quần áo 【 Nếu nhìn thấy ma nơ canh mặc quần áo không vừa người, có thể nhắm mắt thầm đếm 10 giây.

】 là một quy tắc sai..

Trước/47Sau

Theo Dõi Bình Luận