Saved Font

Trước/25Sau

Tôi Ở Thú Nhân Tộc

Chương 10-13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 10:

Tôi được cưỡi anh ta cho đến khi về đến làng.

Thật vinh hạnh cho tôi khi nhận được ti tỉ ánh mắt ganh ghét của các giống cái; thú nhân thì ban đầu khá kinh ngạc, người khinh bỉ lúc trước thì càng khinh bỉ, người ngưỡng mộ thì càng ngưỡng mộ. Vì tôi được cưỡi “Tộc trưởng” của các người mà.

Tôi lại đi lấy thịt ở quỹ chung.

Đến chiều tôi mang thịt nướng đến cho anh ta.

Mặt anh ta vẫn còn hơi cau có, nhận thịt xong thì giãn nở được một tí.

Đưa thịt, cảm ơn anh ta xong chả cần chờ anh ta trả lời, tôi quay về nhà. Với vẻ mặt đấy thì chắc tôi có đứng nữa anh ta cũng không nói nửa lời.

Ăn xong tôi lại luẩn quẩn quanh phòng dọn dẹp rồi lên giường đi ngủ.

Nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt được.

Trong đầu tôi hiện tại toàn hình ảnh đàn bọ lúc sáng. Thật khủng khiếp!

Nhớ lại lúc mình được cứu mà tôi lại càng thấy bạch sư kia giống thánh cứu sống tôi trong gang tấc.

Càng nghĩ thì càng thấy ngưỡng mộ anh ta.

Rất ra dáng tộc trưởng, rất uy nghiêm, đã thế ngoại hình rất hoàn hảo.

Bảo sao hôm nay đi săn về ánh mắt của ‘giống cái’ mang đầy hận thù.

Tuy khá có cảm tình với anh chàng bạch sư này nhưng tốt nhất tôi không nên dây dưa nhiều.

Toàn những thứ linh tinh, vớ vẩn vậy mà tôi nghĩ loanh quanh đến tận tờ mờ sáng mới bắt đầu ngủ.

Đến khi thức dậy đã là giữa trưa, giờ này là giờ nghỉ trưa của dân làng, hội thú nhân đã đi săn xong, còn giống cái đã hái quả và nấu cơm xong.

Tôi mệt mỏi rời khỏi giường.

Phần thịt hôm qua tôi đã lấy cho cả anh ta và tôi nên nhiều hơn định mức cho phép nên chiều nay tôi không thể lấy tiếp được nữa.

Hoa quả thì đã lỡ mất giờ đi hái rồi. May mà còn một ít thịt hôm qua tôi ăn còn thừa, nhưng chỗ thịt này chỉ đủ ột bữa thôi.

Trước mắt là cứ ăn chỗ thịt này vậy, chiều tôi có thể nhờ Levil đưa tôi ra chỗ hái quả.

Khu rừng ở đây không an toàn, tôi không thể tự tiện đi một mình, nhất là sau khi tôi dẫm phải tổ bọ kia.

Sau giờ nghỉ trưa, tôi đi đến nhà Levil và Vanes.

Bước chân vừa gần đến cửa tôi nghe thấy một loạt các âm thanh đáng xấu hổ.

‘Ư … ư… ah… ah… Nữa đi… Nữa đi Vanes của em…. Ư…’

Trời ơi! Ban ngày ban mặt, không những thế âm thanh còn sống động thế này. Mặt tôi nóng hết cả lên và nhanh chóng tôi quay người rời đi.

Vừa quay người đi, tôi thấy bạch sư đang đứng ngay gần đấy.

Anh ta vẫn lạnh lùng nhìn tôi, chắc hẳn là không mang ý gì. Nhưng tôi lại cảm giác như đang xem phim cấp ba rồi bị bố mẹ bắt gặp.

Tôi quay người bước nhanh về hướng ngược lại với chỗ anh ta đang đứng.

Tôi đi mà như chạy.

Sao tôi lại phải xấu hổ đến như vậy?! Tôi đâu có làm chuyện gì xấu đâu?

Chính bản thân tôi cũng không biết tại sao.

Chương 11:

Khu làng nằm trên một khu đất trống rộng và xung quanh là rừng cây.

Tôi đi không xác định phương hướng một lúc mà đến khi tỉnh ra, tôi đã thấy tôi đi đến mép ranh giới giữa làng và rừng.

Bây giờ đã là gần chiều, nên khu rừng nhìn rất tăm tối khác hẳn với ban ngày.

Tôi mà có đi một mình vào đây hái quả thì cũng chả biết có sinh vật kinh dị gì đang chờ đón tôi khám phá nữa. Hôm qua đã là quá đủ sợ hãi rồi!

Tôi chọn cách an toàn: nhịn đói.

Tôi đành ngậm ngùi đi về nhà mình, nằm trên giường mà chả biết làm gì, nên không hoạt động nhiều kẻo bị lên cơn đói.

Tôi đành ngậm ngùi đi về nhà mình, nằm trên giường mà chả biết làm gì, nên không hoạt động nhiều kẻo bị lên cơn đói.

Cứ nằm vậy nhìn ra cửa sổ đến tối, bụng tôi bắt đầu kêu.

Lần đầu tiên, từ lúc bắt đầu tới nơi dị giới này, tôi cảm thấy tôi rất bất hạnh.

Bụng đói nghĩ quẩn. Tôi cố nhắm mắt lại tĩnh tâm, có thể ngủ một giấc đến sáng hôm sau thì tốt.

Bỗng dưng có ai đó đến gõ cửa. Tôi ra mở cửa mà không khỏi ngạc nhiên.

Là bạch sư.

Không biết anh ta đến đây là vì chuyện gì nhỉ? Hay lại đến xin thịt nướng?!!

Tôi còn không đủ thịt để nuôi bản thân đây.

-Có muốn đến nhà tôi ăn không? Tôi còn rất nhiều thịt dự trữ.

Đầu óc của tôi đang mơ mơ màng màng nghĩ ngợi lung tung vì đói, đột nhiên tỉnh táo lạ thường.

Tôi gật mạnh đầu khẳng định tôi rất rất rất muốn ăn.

Không biết là tôi bị bỏ đói xong hoa mắt hay sao mà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thấy anh ta cười.

Không phải cười khẩy, nụ cười như đang rất hài lòng vậy.

Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, chắc tôi bị bỏ đói lâu quá rồi.

Bữa ăn này không khác gì bữa ăn tôi ăn cùng anh ta lúc trước. Anh ta nướng thịt còn tôi ngồi ăn.

Cái vẻ chu tâm nướng thịt của anh ta làm tôi cảm thấy bản thân mang ơn anh ta rất nhiều.

Anh ta nhặt tôi về đây, cứu tôi khỏi đàn bọ, cho tôi ăn cùng hai lần đúng lúc tôi bị đói, mặc dù anh ta lần nào cũng lạnh lùng, ít nói, cảm giác như đang khinh người.

À! Cũng khá tốt.

Tôi phải bắt chuyện với anh ta. Cứ im lặng như thế này sợ anh ta nghĩ tôi kiêu ngạo.

-Cảm ơn anh! -Sau một hồi suy nghĩ chọn lựa câu từ, cuối cùng tôi thấy câu này là thích hợp nhất.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, gật đầu một cái rồi quay lại tiếp tục nướng thịt.

Anh ta có lẽ muốn chú tâm vào việc nướng thịt.

Tôi nên im lặng thì hơn.

Ăn xong, tôi quay lại nói :

-Tôi sẽ trả ơn! Cảm ơn.

Sau đó quay đầu về nhà.

Tất nhiên khi tôi nói vậy là tôi đã có ý tưởng để trả ơn anh ta trong đầu, nó khá … đơn giản. Không biết có đáng không như sức tôi chỉ trả được có vậy. Mong anh ta sẽ hài lòng.

Chương 12:

Mấy ngày sau, ngày nào tôi cũng đi săn và săn được mồi, không những vậy còn săn rất nhanh vì tôi không phải vồ ra và chạy theo đuổi con mồi nên tôi về rất sớm để dành thời gian cho hái quả.

Tuy giống cái trong làng còn khá nhiều người nhìn tôi khinh bỉ nhưng có vài người cũng đã thay đổi ánh mắt nhìn tôi.

Ngày trước các ‘giống cái’ hay nhìn tôi với ánh mắt rất khó gần.

Tôi biết, một thế giới toàn đàn ông, vì vậy tiêu chuẩn về cái đẹp của ‘giống cái’ nó cũng khác thường.

Ví dụ như một giống cái đẹp là ở điểm có cơ thể khỏe mạnh để trèo cây hái quả và mặt mũi cũng phải thanh thoát, có kỹ thuật cao ở trên giường (điều này là nghe từ Levil), biết nấu ăn.

Nhìn lại bản thân, được mỗi khoản nấu ăn, mặt mũi không có gì đặc biệt, dáng người bình thường, đối với người thường ở thế giới thường thì tôi thuộc dạng khá cao lớn, ấy vậy mà xuyên đến cái dị giới toàn đàn ông này, tôi thành thấp bé và bị khinh bỉ.

Vì vậy ở cái dị giới này, tôi là một ‘giống cái’ xấu xí, còn Aren, người đang trèo cây như người nhện ở phía kia có thể được coi là một hot girl.

Bây giờ tôi có thể tự săn mồi nên ánh mắt họ có phần nào kính trọng tôi hơn.

Mấy ngày nay được mọi người nhìn nhận khác đi, tâm tư tôi thoải mái hơn rất nhiều và tôi quyết định: ngmai sẽ trả ơn bạch sư.

Chương 13:

Chương 13:

Ngày hôm sau tôi đi vẫn đi săn như thường ngày, chỉ là thay vì mang cung tên, tôi mang theo dây thừng.

Lần này, tôi sẽ không bắn chết con mồi mà làm bẫy.

Cách làm bẫy tôi cũng có biết qua, nhưng vì chưa được trải nghiệm lần nào nên tôi tốn kha khá thời gian vào việc làm bẫy.

Vanes đi săn xong thấy tôi loay hoay với đám dây thừng nên ở lại giúp.

Chỗ này cách làng không xa nên tôi bảo anh ta quay về.

Hoàn thành xong cái bẫy, tôi phải đi lùa con mồi đến chỗ đó.

Sau nửa tiếng rình mò và đuổi bắt con mồi về phía bẫy, tôi đã thành công.

Khi tôi quay về đến nhà thì đã là giữa trưa và đang là giờ nghỉ của dân làng.

Tôi nhìn cây đàn của tôi ở góc nhà.

Hai tháng rồi tôi chưa đụng đến nó, tuy là rất nhớ các dây đàn kia nhưng tâm tư tôi không đủ thoải mái và ổn định để chạm vào chúng.

Tôi đeo cây đàn lên vai và đi về phía nhà bạch sư.

Tôi gọi anh ta ra và nói:

-Tôi muốn trả ơn anh! Đi theo tôi nhé.

Anh ta gật nhẹ đầu đồng ý.

Không những thế anh ta còn cho tôi cưỡi anh ta đến nơi mà tôi muốn đến.

Tuy đã từ chối nhưng anh ta bảo không muốn phải đi bộ xa. Tôi lại đành phải trèo lên lưng anh ta với một vài ánh mắt sắc bén của một số người quanh đó.

Tôi dẫn anh ta đến nơi mà lần trước giống cái chúng tôi đi hái quả. Nơi đó quả thật rất đẹp, y như trong truyện cổ tích vậy.

Đến nơi, anh ta hóa thành hình người đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt nói lên điều: Cô muốn trả gì thì trả đi.

Tôi luống cuống lấy cây đàn trên vai xuống.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi phải trả ơn người khác và còn trả theo cách này, nên cũng cảm thấy một chút ngại ngùng.

Tôi biết đàn và hát, không tệ, tương đối hay nên tôi sẽ trả ơn anh bằng cách này.

Tiếng hát cùng tiếng đàn của tôi vang lên.

Tôi cảm giác như quay về thế giới hiện đại kia, cảm giác như quay về quá khứ, lúc mà tôi ngồi ở cầu thang khu chung cư.

Greatness as you

Smallest as me

You show me what is deep as sea

A little love, little kiss

A litlle hug, little gift

All of little something. these are our memories

You make me cry,

Make me smile,

Make me feel that love is true...

You always stand by my side,

I dont want to say goodbye.

You make me cry,

Make me smile,

Make me feel the joy of love.

Make me feel the joy of love.

Oh! Kissing you...

Thank you for all the love you always give to me,

Oh! I love you...

Bài hát này không phải là ý tôi muốn nói với anh ta, mà giai điệu trong sáng của nó rất hợp với cảnh đẹp hiện tại.

Tôi hát bằng tiếng anh, chắc chắn anh ta không hiểu.

Lúc tôi bắt đầu cất tiếng hát, anh ta thực sự kinh ngạc, hẳn là lần đầu anh ta nghe hát.

Ngay sau đó anh ta giấu đi vẻ kinh ngạc và dần dần trở thành thưởng thức.

-Anh thấy thế nào?-Tôi hỏi

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Rất hay. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy những thứ như thế này.

-Đây là quà trả ơn dành cho anh. Nhưng đương nhiên một bài hát không thể trả hết ơn.

Tôi dắt ra trước mặt anh con nai mà tôi bắt được lúc sáng.

Tôi chọn bắt sống con nai vì nghĩ rằng, anh ta nhận thịt tươi sống có lẽ sẽ thích hơn.

-Tặng anh.

Tôi cười cười đưa dây đang buộc ở cổ con nai cho anh ta.

Anh ta nhận lấy con nai, không một lời đáp lại, cứ đứng nhìn tôi như vậy.

Chẳng nhẽ anh ta không thích con nai? Hay mình trả ơn ít quá chưa đủ?

-À! Nếu anh thấy ít, ngày nào tôi cũng kiếm mồi tươi sống cho anh. Được không vậy?

Anh ta vẫn không nói gì.

Đột nhiên anh ta bước về phía tôi.

Tôi lùi lại vài bước, anh ta tóm lấy tay tôi giữ lại, ghé vào tai tôi và nói:

-Không cần kiếm mồi. Chỉ cần mỗi ngày…tạo những âm thanh dễ chịu cho tôi nghe.

Ý anh ta là ngày nào tôi cũng hát cho anh ta nghe.

Tôi gật đầu.

Kiểu trả ơn này rất đơn giản, cũng không đến mức dùng ánh mắt này ra như để áp bức tôi vậy.

Tôi định gỡ tay ra khỏi tay anh ta thì bàn tay nắm lấy tay tôi càng siết chặt.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.

Chẳng phải là đã chấp nhận điều kiện rồi sao? Anh ta còn muốn gì nữa đây?

Bỗng dưng tôi thấy trước mắt tôi là khuôn mắt phóng đại của anh ta đang khép hờ hờ, còn môi tôi thì đụng phải cái gì ấm ấm.

Anh ta đang hôn tôi!

Đầu lưỡi anh ta vươn ra nhẹ nhàng tách môi tôi ra và từ từ lướt nhẹ ở bên trong.

Cánh tay anh ta vươn ra chụp lấy eo tôi và kéo tôi lại gần.

Hành động bất ngờ này làm tôi mở miệng ‘A’ lên một tiếng tạo cơ hội cho lưỡi anh ta thâm nhập vào trong.

Sau đó anh ta mạnh mẽ lấn áp tôi dường như không cho tôi khí để thở.

Tôi bị anh ta hôn đến đầu óc u mê, chân tay bủn rủn.

Tôi nên làm gì bây giờ?

Trước/25Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chí Tôn Trùng Sinh