Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 116

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau khi Thẩm Mộng Hi nhận cuộc gọi, nhắm mắt lại, thở dài một hơi, cuối cùng mở mắt ra, nhìn Thẩm Mộc Thu gần đó.

"Nhanh chuẩn bị đi, ngày mai tôi sẽ cho người hành động, động tác của cậu nhanh lên chút."

Giọng điệu Thẩm Mộng Hi không còn bén nhọn như trước, ngược lại có chút buồn bã.

Tuy Thẩm Mộc Thu không hiểu thái độ Thẩm Mộng Hi sau khi nghe điện thoại, nhưng vẫn gật đầu, chuẩn bị đứng dậy đi làm việc.

"Đợi đã..."

Bỗng Thẩm Mộng Hi gọi lại, động tác đứng dậy của Thẩm Mộc Thu hơi khựng lại, không hiểu ra sao nhìn nàng.

Thẩm Mộng Hi nói.

"Nếu cậu đã rút lui khỏi Mộc Thu, vậy cũng đổi tên lại đi, Thẩm Mộng Quân."

Giọng nàng vẫn nhàn nhạt, nhưng đối với Thẩm Mộc Thu là cả một sự thụ sủng nhược kinh.

Thẩm Mộc Thu hưng phấn nói.

"Vậy ý của chị phải chăng là..."

Muốn nhận em là em trai? Thẩm Mộc Thu vẫn không dám hỏi ra miệng, sợ Thẩm Mộng Hi sẽ như lúc trước nói hắn không phải...

"Như cậu đã nghĩ, được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau đi làm việc đi."

Thẩm Mộng Hi cũng không ngẩng đầu nói.

Thẩm Mộng Quân gật đầu.

"Biết rồi, chị..."

Sau khi nói xong, hắn một bước ngoái đầu ba bước lại ngoái đầu tiếp nhìn Thẩm Mộng Hi, cuối cùng mới rời khỏi tầm mắt Thẩm Mộng Hi, ưu phiền lúc nãy cũng được quét sạch, ắt phải cố gắng vì Thẩm Mộng Hi làm việc cho tốt.

Mà sau khi Thẩm Mộng Quân rời đi, Thẩm Mộng Hi chỉ câu lên khóe miệng, đáng tiếc nghĩ đến báo cáo của người kia, nụ cười của nàng lại tắt, cỗ hơi thở phẫn uất bao phủ khắp người nàng. (liên quan đến Lạc Khuynh Nhan có chút chíu hà)

Thẩm Mộng Quân giao lại tất cả quyền sở hữu bang Mộc Thu cho đối thủ cũ của hắn, năm đó tên kia sẽ là phó hội trưởng của Mộc Thu, cũng là nhị đương gia, vốn còn chuẩn bị tiếp tục đối đầu Thẩm Mộng Quân, không ngờ hắn nhượng bộ trước, nói là phải kế thừa sản nghiệp gia tộc, không rãnh xử lí chuyện trong bang, cũng sợ dẫn dắt không tốt, dứt khoát giao lại. Hắn cũng từng nghe Thẩm Mộng Quân đã trở về Thẩm gia, làm tổng tài Thẩm Thị Quốc Tế công ty quốc tế đứng nhất nhì nước, hắn vốn không để ý lời lẽ đầy sơ hở của Thẩm Mộng Quân, hào sảng nhận lời, còn nói anh em tốt có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, vốn còn định kéo Thẩm Mộng Quân đi uống rượu tìm gái, nhưng Thẩm Mộng Quân lại nói còn việc phải làm, mượn cớ rời đi.

Chuyện này, thủ hạ huynh đệ của Thẩm Mộng Quân cũng không biết, tuy hắn tình cảm với bọn họ, nhưng nghĩ đến phần lớn đều là Nhan Tri Huyền sắp xếp, hắn cũng có chút hoảng loạn đề phòng, dù Nhan Tri Huyền đã chết lâu rồi, nhưng vẫn đang còn liên lạc hắn, cho dù còn người khác, hắn cũng khó chấp nhận, huống hồ hắn sẽ không cãi lại căn dặn của Thẩm Mộng Hi.

Ngay lúc hắn rời đi không lâu, một chiếc xe chở hàng dừng trước cổng bang Mộc Thu, tiếp theo một nhóm người mang mặt nạ vác súng máy hạng nặng bước xuống, toàn bộ thực khách trong khách sạn bị bọn họ dọa bỏ chạy...

Thi thể máu me khắp nơi trong khách sạn, đám người cầm súng hạng nặng giẫm trên máu khắp nơi bắt đầu tìm kiếm thành viên còn lại của bang Mộc Thu, Thẩm Mộng Quân đưa cho bọn họ tất cả tài liệu và hình ảnh liên quan đến bang Mộc Thu, nếu như không có trong hình, nhất định là những tên côn đồ lâu la, bọn họ cũng không cần giết, đến lúc đó cũng còn người gánh tội thay.

Lúc nhóm người vừa ngồi vào ghế lô xa hoa trên lầu năm khách sạn, mới nhận được chức phó hội trưởng không bao lâu, do nghe thấy tiếng súng, nên núp dưới sa lông run lẩy bẩy, ở đây còn mấy người phụ nữ quần áo hở hang ôm nhau khóc thút thít, bọn họ nhìn cũng không nhìn những phụ nữ ấy, trực tiếp nổ súng lia liên tục vào những chiếc ghế sa lông, đột nhiên chất lỏng màu đen từ ghế chảy ra...

"Báo cáo đội trưởng, đã lục soát toàn bộ toà nhà, tất cả tài liệu vật phẩm các thứ đều ở đây, bang Mộc Thu vẫn còn vài tên quan trọng ở lâu ngoài bến tàu, những tên lâu la đã bị phân đội của chúng ta bắn chết, xin đội trưởng chỉ thị."

Chúng đã sắp xếp tài liệu liên quan đến bang Mộc Thu trong một căn phòng, nhóm tàn dư cũng bị các phân đội tiên phong khác bắt lại.

"Thông báo cho các phân đội, toàn bộ thi thể nên nổ thì cho nổ, nên thiêu hủy thì thiêu hủy."

Nói xong, hắn lấy quả bom định giờ trong túi đeo lưng gắn giữa căn phòng.

"Các cậu phụ trách gắn bom định giờ trong từng phòng, canh đúng 5 phút, số người còn lại nói với những kỹ nữ kia, cho bọn họ thời gian 3 phút rời khỏi tòa nhà, nhưng không cho mang theo bất kỳ thứ gì, có người thập thò lén lút, lập tức bắn chết."

Số thuốc nổ này uy lực không lớn, nhưng mỗi phòng đều gắn một quả, đủ để tiêu diệt toàn bộ tòa nhà, cho nên lúc bọn họ lái xe rời đi chưa đến mười giây, bang Mộc Thu <oành> mấy tiếng, thậm chí có thể cảm thấy mặt đất chấn động mãnh liệt, sau đó bọn họ nhìn tòa nhà sụp đổ khói lửa bốc lên từng ngụm, còn số tài liệu bên trong, toàn bộ sớm đã bị bọn họ đốt sạch không còn một mống, đến nỗi đống thi thể trong tòa nhà cũng nổ mặt mũi hư hại hoàn toàn, tứ chi không đủ...

"Có để cá lọt lưới không?"

Thẩm Mộng Hi ngồi cùng Lục Chấn Thiên trên sa lông, nàng thong thả nhấp miếng trà xanh, giống như đang hỏi một chuyện rất nhẹ nhõm vậy.

"Báo cáo tướng quân và đại tiểu thư, ngoại trừ Lãnh Tâm Du đã bị đại tiểu thư nhốt lại, không có bất kỳ cá lọt lưới, toàn bộ cao thủ trong bang Mộc Thu đều bị tiêu diệt."

Đối mặt với súng máy và súng bắn tỉa, cho dù chúng biết vượt nóc băng tường cũng khó thoát khỏi cái chết, có vài tên thậm chí còn chưa biết được tình huống như thế nào bộ óc đã phải ngừng làm việc. Mặc dù lần này đã giết rất nhiều người, nhưng bọn họ không cảm thấy lương tâm bất an một chút nào, bởi vì người bọn họ giết là người của bang Mộc Thu, từng tên một tối thiểu cũng đã cõng trên lưng mấy mạng người vô tôi, chết cũng đáng.

Lục Chấn Thiên gật đầu khen ngợi.

"Làm rất tốt, những tên này sớm nên diệt trừ, có điều bây giờ vẫn chưa muộn, cũng coi như trừ hại cho xã hội."

Nếu không vì Thẩm Mộng Hi, hắn sớm đã thông báo cảnh sát hợp tác bứng Mộc Thu hắc bang lớn nhất Tây Thanh thị này lên rồi, chỉ tiếc, Thẩm Mộng Hi không cho ông động vào Thẩm Mộng Quân, nếu không người đầu tiên ông giết chính là Thẩm Mộng Quân.

Sau khi nhận được thông báo báo trễ cảnh sát chạy đến hiện trường, cũng có sắp xếp xe cứu hỏa, đáng tiếc lửa quá lớn, cố gắng mấy giờ mới dập tắt được, thi thể bên trong đã bị thiêu trụi, tài liệu sớm đã thành tro bụi, không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, cũng có nhân chứng kể lại nhìn thấy một nhóm người mang mặt nạ nhưng không thấy rõ, xe chở hàng lại không có bảng số, đến như phóng viên, cũng không một ai đến hiện trường, ngay cả dân thành phố tung ảnh lên mạng cũng bị xóa ngay lập tức, nghiêm trọng hơn có người đã bị bắt lại với tội danh gây rối trật tự xã hội...

Sau đó cảnh sát toàn thành phố bắt đầu đi lùng bắt vài tên tiểu lâu la còn lại không liên quan bang Mộc Thu, chỉ cần sẽ có liên quan đến bang Mộc Thu đều sẽ không tha, từng giao dịch với bang, từng gặp Thẩm Mộng Quân và Thẩm Mộng Hi thì càng phải đuổi cùng giết tận, bao gồm cả công ty quân hỏa ở Châu Á mà họ giao dịch, họ sớm đã thuê lính đánh thuê Châu Âu cho thổi bay trụ sở của bọn chúng, lính đánh thuê sẽ không bán đứng chủ thuê, đặc biệt là lính đánh thuê Châu Âu, bọn họ đều có giao dịch với nhiều nước trên thế giới, ngay cả không thể tiêu diệt mục tiêu đến cùng, cũng sẽ không để chúng dễ dàng liên tưởng đến là Lục Chấn Thiên làm, cho dù bang Mộc Thu bị diệt vong trong nháy mắt, nhưng vì lý do an toàn, sẽ dùng các bang phái từng có giao dịch với chúng để ra tay, mặc dù không giống diệt cỏ tận gốc bang Mộc Thu, cũng có thể quấy nhiễu bọn chúng suy đoán mục tiêu.

Chỉ trong một tuần, tất cả thành viên cấp thấp của bang Mộc Thu đều bị sa lưới, nhưng bọn chúng làm chứng hoàn toàn không đủ gây hại đến Thẩm Mộng Hi và Thẩm Mộng Quân, hơn nữa chỉ cần cảnh sát điều tra được người nào khai ra tin tức có liên quan Thẩm Mộng Hi và Thẩm Mộng Quân, qua ngày hôm sau đều bị chết ly kỳ, người thân làm ầm ĩ ở sở cảnh sát cũng ngay lập tức bị trấn áp. Về sau bọn họ liền hiểu không thể nói ra tin tức có liên quan Thẩm Mộng Hi với Thẩm Mộng Quân, cho nên đều đổ toàn bộ trách nhiệm cho phó hội trưởng đã chết.

Đến mức Lãnh Lân, sau khi ra tù còn chưa bước lên xe, đã bị súng bắn tỉa từ xa bắn ngay mặt, sau đó người của hắn trên đường bỏ chạy đều bị tay bắn tỉa nhắm bắn chết.

"Lãnh Tâm Du, thương thế đỡ rồi chứ?"

Ngày hôm đó, Thẩm Mộng Hi đến hầm giam nhốt Lãnh Tâm Du, thật ra cái gọi là hầm giam, cũng bất quá được xây dựng dưới lòng đất trong trang viên, thiết bị đồ dùng bên trong cơ bản không khác nào quán rượu năm sao, có thể nói là cần gì có đó, chỉ có điều trên cổ chân Lãnh Tâm Du có một cái xích dài rất tinh tế, kéo dài đến góc tường, xích sắt vững chắc gắn vào trong tường xi măng cốt thép, hơn nữa chất liệu dùng là loại rất tốt, cho dù là thuốc nổ cũng khó mà làm đứt.

Lãnh Tâm Du thấy Thẩm Mộng Hi lại đến, đôi mắt vốn ảm đạm của cô thoáng lên một chút ánh sánh, sau đó cô từ trên giường đứng dậy, đi chân trần đến cách Thẩm Mộng Hi 10 bước thì dừng lại.

"Hồi đại tiểu thư, chỉ là một chút vết thương ngoài da, không hề gì."

Cô vốn cho rằng kể từ giờ Thẩm Mộng Hi sẽ không còn đoái hoài đến cô, càng có thể sẽ cho người đến trực tiếp giết cô, bây giờ cô không có vũ khí, cũng đã mất đi khả năng tự do hành động, những kẻ muốn giết cô sẽ đơn giản như giết một con kiến.

Thẩm Mộng Hi nhìn vải thưa quấn quanh cổ Lãnh Tâm Du.

"Vậy sao, xem ra cô không nỡ xuống tay với mình."

Giọng nói Thẩm Mộng Hi rất nhẹ nhàng, nhưng thật sâu đủ để tổn thương trái tim Lãnh Tâm Du.

Sắc mặt Lãnh Tâm Du hơi trở nên tái nhợt, nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm, đau khổ trong ánh mắt làm sao cũng không che giấu được, cô không nói tiếng nào, chỉ quật cường nhìn Thẩm Mộng Hi.

"Cô thích tôi không?"

Thẩm Mộng Hi chợt hỏi.

Lãnh Tâm Du kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt thoáng chốc biến thành màu đỏ, bộ dáng nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu, lúc này cô mới cuối đầu, không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Mộng Hi nữa.

Thẩm Mộng Hi nhìn sắc mặt Lãnh Tâm Du cũng biết mình đã đoán đúng, rốt cuộc vẫn là một cô bé vừa bước qua cái tuổi thứ 18, cho dù những mặt khác thành thạo kinh khủng, nhưng trên phương diện tình cảm vẫn là con số không, đáng tiếc những thứ này đều không phải trọng tâm Thẩm Mộng Hi để ý, nàng chú trọng tư liệu, trước khi Thẩm Mộng Quân đi, đã đưa tất cả tài liệu về bang Mộc Thu cho nàng, mà Lãnh Tâm Du 12 tuổi đã vào bang Mộc Thu, nhưng mà...

"Nếu thích tôi, tại sao còn phản bội tôi?"

Nói đến đây, đôi mắt Thẩm Mộng Hi ánh lên giận dữ.

Lãnh Tâm Du nghe thấy lời nàng, bất ngờ ngẩng đầu.

"Tôi không có."

"Cô dám nói lúc tôi sai cô đi bắt Mục Tuyết Nhi về nước cô đã không bán đứng tôi ngay từ đầu?"

Thẩm Mộng Hi không nể mặt hỏi.

Hai gò má ửng đỏ của Lãnh Tâm Du ngay lập tức mờ nhạt, thay vào là sắc mặt tái nhợt, đúng là cô đã nói chuyện này với người khác, nhưng mà...

"Tôi..."

"Chuyện bắt Mục Tuyết Nhi vốn không phải Lâu Nhất nói cho An Đức Mỗ mà là cô, đúng chứ?"

Thẩm Mộng Hi dồn sức ép lên từng từ một.

Lãnh Tâm Du lắc đầu, cô đã nói ra chuyện này cho một người, nhưng không phải với công tước An Đức Mỗ a...

"Tôi không có, tôi không có nói cho công tước An Đức Mỗ, mặc dù đúng thật tôi đã nói ra với một người, nhưng tuyệt không phải với công tước An Đức Mỗ."

"Vậy là ai?"

Thẩm Mộng Hi hỏi tiếp.

Đôi mắt Lãnh Tâm Du rũ xuống, giọng có chút đau khổ.

"Chủ nhân ban đầu của tôi... chính là người được nói ra từ miệng mọi người Nhan Tri Huyền..."

Nói xong lời này, bỗng cô quỳ xuống đất, nước mắt chảy xuống.

"Tôi không biết tên bà ấy, nhưng tôi đã từng thấy mặt bà, như trong trí nhớ 5 năm trước lúc bà còn sống, cho nên ngày đó tôi đứng sau lưng mọi người, mới biết Nhan Tri Huyền là chủ nhân trước kia của tôi..."

Thẩm Mộng Hi lặng lẽ nhìn Lãnh Tâm Du quỳ dưới đất, dùng ánh mắt tỏ ý cho cô tiếp tục nói.

"Tôi giống với phó hội trưởng, bà ấy ở trong tối liên lạc cho tôi, có lúc phái người, hoặc Lãnh Mặc hoặc Lãnh Huyết liên lạc, lúc đầu ở bên cạnh chị là bà ấy sắp xếp, nhưng mà, sau khi xong sự việc kia, tôi không còn cho bà ấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến hành động của chị nữa, từ sau khi yêu chị liền không thêm một lần nào nữa... Hơn nữa từ miệng mọi người tôi mới biết được bà ấy đã chết được nhiều năm, hơn nữa còn là phu nhân công tước An Đức Mỗ."

Lãnh Tâm Du chảy nước mắt nói, Thẩm Mộng Hi đã biết mình thích chị ấy, cô không sợ Thẩm Mộng Hi biết, cô thích nàng, thậm chí yêu nàng... Hơn nữa vì nàng, cô đã nhiều lần cãi lại mệnh lệnh của chủ nhân trước, cô cũng đâu biết người liên lạc cho cô lần đó không phải là Nhan Tri Huyền, Nhan Tri Huyền có ơn tri ngộ với cô, nếu không có bà ấy xuất hiện, cô với Lãnh Tuyết sớm đã bị đám người háo sắc Lãnh Lân cưỡng hiếp không thì do làm nhiệm vụ không tốt bị chúng bán đi...

"Tại sao cô không bẩm báo chuyện này cho tôi ngay từ đầu?"

"Bởi vì, bởi vì tôi sợ không được ở lại bên cạnh đại tiểu thư, huống hồ ngoại trừ tôi đã bán đứng chị chuyện kia, những chuyện còn lại tôi luôn hết lòng hết dạ làm vì chị, hơn nữa lúc ấy tôi cho rằng sự việc kia không quan trọng, không ngờ lại..."

Không ngờ Nhan Tri Huyền có liên quan An Đức Mỗ...

Thẩm Mộng Hi khẽ cười, bây giờ nàng đã hiểu tâm ý của Lãnh Tâm Du, hơn nữa điều quan trọng nhất là lúc nàng còn trong phòng cấp cứu chính là cô bé đã giúp nàng bảo vệ Lạc Khuynh Nhan, bằng không Lạc Khuynh Nhan sẽ khó mà không bị tổn hao cọng tóc nào, nhưng mà.

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, cô tiếp tục ở lại đây, tôi sẽ cho cô cơ hội lập công chuộc tội, cô cũng sẽ có cơ hội tiếp tục được ở bên tôi."

Lúc Thẩm Mộng Hi nói xong lời này, liếc nhìn đôi mắt Lãnh Tâm Du, quả nhiên lóe lên khoảnh khắc của niềm vui sướng, nhưng Thẩm Mộng Hi cũng không cho Lãnh Tâm Du vui sướng được lâu, tiếp theo cười lạnh nói.

"Quên nói với cô, bang Mộc Thu đã không còn tồn tại, đám người Lãnh Tuyết cũng đã chết, người của bang Mộc Thu chỉ còn lại cô và Thẩm Mộng Quân, cô tự thu xếp ổn thỏa đi."

Nói xong, Thẩm Mộng Hi không thèm nhìn Lãnh Tâm Du lấy một cái, xoay người rời khỏi phòng. Người này hẳn còn có ích cho nàng, tạm thời vẫn chưa thể diệt trừ.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Đế