Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 133 - Hồi Kết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
1 năm sau...

Vào hè, hoa oải hương tràn ngập khắp đồi núi, lay động, đung đưa trong gió, hệt như nhìn thấy một biển tím mênh mông bất tận...

"Chị ơi, chị Nhan ở đằng đó đó."

Một đứa bé đi trước dẫn đường chỉ vào một mảnh dải tím nói.

"Thật ha, cảm ơn bé, đây là kẹo thưởng cho bé."

Cô lấy một bao kẹo trong túi xách thưởng cho đứa bé, cũng mỉm cười, bày tỏ cảm ơn.

Đứa bé đỏ mặt, có chút xấu hổ gãi gãi sau đầu, chị gái đứng trước mặt rất xinh đẹp, hai con ngươi xanh thẳm, nụ cười ngọt ngào, sợ rằng trên nông trại có thể sáng bằng với chị ấy cũng chỉ có chị Nhan và vợ của chỉ.

Thật ra cậu cũng không hiểu, tại sao chị Nhan là con gái lại có vợ, nhưng mà cha mẹ cậu bé cũng chỉ cười nhạt, cảnh báo cậu bớt đến làm phiền chị Nhan, tránh cho vợ chị ấy ghen. Nhưng mà cũng đúng, mỗi lần cậu tìm chị Nhan chơi, chị gái họ Thẩm kia liền mặt đầy bất mãn nhìn chăm chăm cậu bé, hận không thể nuốt sống cậu bé luôn, ánh mắt kia so với mẹ lúc nổi giận còn đáng sợ hơn, mặc dù chị ấy so với mẹ đẹp hơn nhiều...

"Chị ơi tạm biệt."

Đứa bé vẫy tay chào tạm biệt chị gái người lai, mặc dù rất muốn chính tay dẫn chị ấy vào, tránh cho không tìm được, nhưng cậu sợ gặp chị gái họ Thẩm kia, vẫn là thôi đi...

"Ừ, chào em!"

An Mộ Ca khẽ cười với cậu bé, sau đó xoay người từ từ bước vào biển tím bạt ngàn...

Đứa bé ngơ ngác nhìn tấm lưng của cô ngẩn người, trong miệng vẫn lẩm bẩm.

"Thật đáng tiếc, chị ấy lại..."

Ánh nắng chói chang, mang vầng sáng nhàn nhạt vẩy lên ruộng oải hương, bầu trời xanh thẳm kết hợp với biển tím hòa vào nhau hoàn mỹ, dường như tiên cảnh đến cùng cũng chỉ có thế, hầu như khít với tình cảnh trong câu chuyện mẹ thường kể cho cô nghe thuở còn thơ, mà cô sẽ gặp người phụ nữ cô yêu nhất trần đời ngay tại đây.

An Mộ Ca không biết mình đã đi bao lâu, khi cô băng qua một ngọn đồi, mới phát hiện thân ảnh thuần trắng dưới bóng mát tán cây rậm rạp. Lúc này cô ấy đang ngồi dựa lưng vào đại thụ, trên gối còn để một bản vẽ, cầm bút vẽ tranh sơn dầu trong tay chấm lên màu trắng hơi vẽ vẽ, nét mặt nghiêm túc dị thường. Tóc dài thẳng tắp rũ bên vai, càng tăng thêm vẻ đẹp tĩnh lặng sâu lắng.

Lúc này bên cạnh chân cô có một con chó lông vàng đang nằm, lanh lợi ngoan ngoãn nằm ngủ bên chân, thỉnh thoảng đuôi to xù lông phe phẩy trên đất, cực kỳ đáng yêu.

Giờ phút này, An Mộ Ca nhìn ngây dại, từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây, bao gồm cả người đang gần trong gang tấc hệt như ảo ảnh thuở còn bé của cô, cũng bao gồm con chó lông vàng đang ngủ say kia. Chị ấy sẽ không biết, trong mắt người khác hình dáng lúc chị ấy vẽ tranh chính là một bức họa tuyệt mỹ nhất thượng đế đã tạo ra.

Khi An Mộ Ca bước từng bước một hướng đến cô gái xinh đẹp dưới tàn cây, con chó lông vàng nhạy bén như cảm nhận thấy có người đến gần, rung động lỗ tai vài cái, sau đó mở mắt đứng dậy, hoài nghi nhìn An Mộ Ca đang từ xa hướng gần đến Lạc Khuynh Nhan còn cách vài bước.

"Đang Đang, sao vậy? Hi tỷ tỷ đến ư?"

Lạc Khuynh Nhan thấy con chó lông vàng mà cô và Thẩm Mộng Hi nuôi đột nhiên đứng dậy, vội vã hướng mắt nhìn về phía người kia, kết quả ngạc nhiên thấy An Mộ Ca đã một năm không gặp.

An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan phát hiện cô, nét mặt có chút quẫn bách.

"Đã lâu không gặp."

An Mộ Ca nhanh chóng che giấu nét mặt bất an, ưu nhã ung dung cười nhạt chào hỏi Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan lập tức đặt bút vẽ xuống đứng dậy, lại vỗ về đầu con chó lông vàng đang rất bất an, tỏ ý trấn tĩnh.

"Đã lâu không gặp... không ngờ... cô lại đến tìm tôi..."

Lạc Khuynh Nhan luống cuống tay chân nói, thần sắc hết sức khó xử.

"Chị không cần có bộ dạng này, em cũng không phải đến báo thù."

An Mộ Ca nói.

"Tôi biết."

Lạc Khuynh Nhan miễn cưỡng cười một tiếng.

An Mộ Ca đến gần Lạc Khuynh Nhan, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm cô, khiến Lạc Khuynh Nhan cau mày bất giác lui về sau một bước.

"Mộ Ca, tôi đưa cô đi thăm nông trại."

Dù sao người đến là khách, ân oán của cô và nhà An Đức Mỗ cũng đã bỏ hết sau giây phút Tất Duy Tư chết.

"Thôi, em đến đưa chị một món đồ, đưa xong sẽ đi liền, cho nên để em nhìn chị một lúc nữa được không?"

An Mộ Ca khẩn cầu.

"Món đồ gì?"

Lạc Khuynh Nhan hoài nghi hỏi.

"Chị với Thẩm Mộng Hi đã kết hôn?"

Bỗng nhiên An Mộ Ca chuyển đề tài, cô nhìn chăm chăm chiếc nhẫn trên ngón tay áp út bên phải của Lạc Khuynh Nhan hỏi.

Lạc Khuynh Nhan gật đầu dứt khoát, theo bản năng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.

"Ừm, sau khi vết thương của tôi khỏi chúng tôi đã đi Hà Lan đăng kí kết hôn..."

Nói đến đây, khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Lạc Khuynh Nhan hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, dễ dàng nhìn thấy cô rất hạnh phúc.

"Vậy sao? Nhưng em sẽ không chúc phúc cho chị..."

An Mộ Ca tràn đầy ghen tuông nói, sau đó liền thấy sắc mặt Lạc Khuynh Nhan có chút chuyển sang tái nhợt, vì vậy lại nói tiếp.

"Bỏi vì em không buông chị được... em vẫn còn yêu chị."

"Mộ Ca, tôi xin lỗi."

Lạc Khuynh Nhan uyển chuyển bày tỏ từ chối.

"Không hề gì, em chỉ muốn biểu đạt lời muốn nói với chị thôi."

An Mộ Ca như vẫn không ngại ngần, vẫn nét mặt tươi cười như hoa.

"Chị biết không? Nơi này hệt như trong tưởng tượng của em, là tiên cảnh em hằng mong muốn, ở Provence cũng không cách nào tươi sáng bằng nơi này."

Bởi vì nơi này có một người...

Lạc Khuynh Nhan chỉ yên lặng nhìn An Mộ Ca, thật lâu vẫn không trả lời.

An Mộ Ca thấy Lạc Khuynh Nhan không trả lời, trong bụng mất mác, nhưng cô vẫn lộ vẻ mặt tươi cười, cuối cùng do dự, lấy trong túi xách một cuộn băng đem đến trước mặt Lạc Khuynh Nhan.

"Đây là món đồ em muốn đưa cho chị, có phải các chị đã rất hoài nghi tại sao mẹ em từ lúc bắt đầu đã muốn vu oan Thẩm Mộng Hi, đây chính là câu trả lời, em có được thứ này từ rất lâu, cũng suy xét rất lâu, mới mang cuộn băng ghi hình này cho các chị... Chỉ có điều, có lẽ các chị cũng không còn muốn biết..."

An Mộ Ca cậy mạnh nói, bởi vì hôm nay Lạc Khuynh Nhan và Thẩm Mộng Hi đang rất hạnh phúc bên nhau, thứ này cùng sự xuất hiện của cô không nghi ngờ gì chỉ tăng thêm phiền não cho cả hai, nhưng mà hai người muốn biết hay không là một chuyện, cô cho rằng lại là một chuyện khác, hôm nay cô đã đưa đến, coi như cũng chấm dứt chuỗi chuyện này.

Lạc Khuynh Nhan nhìn An Mộ Ca cầm băng ghi hình trong tay, không được rõ liếc nhìn An Mộ Ca, chỉ là cuối cùng vẫn nhận lấy cuốn băng.

"Cảm ơn cô."

"Lạc Khuynh Nhan, nếu có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại, hy vọng đến lúc đó em không còn nhớ mong chị nữa..."

Trong nháy mắt lúc Lạc Khuynh Nhan nhận lấy cuộn băng, hốc mắt An Mộ Ca liền rơi lệ, đây là thứ ràng buộc sau cùng giữa cô và chị ấy, hôm nay cũng đã tan biến...

"Ừ, hy vọng lúc đó em cũng tìm được một người có thể bầu bạn cả đời."

Lạc Khuynh Nhan thành tâm chúc phúc.

An Mộ Ca lắc đầu, nghiêm túc nói.

"Sẽ không được đâu, bởi vì em đã giao trái tim cho chị, không còn ai có thể bước vào tim em nữa..."

Bỗng nhiên An Mộ Ca nghiêng người ôm chầm lấy Lạc Khuynh Nhan, chôn mặt thật sâu vào cổ cô, tham lam ngửi lấy hơi thở oải hương quanh người Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan hơi giãy giụa, nhưng An Mộ Ca ôm cô càng chặt hơn.

"Chị biết không? Mới bắt đầu em đã không thể buông tay chị, cũng bởi vì hơi thở trên người chị, ngày đó lần đầu tiên đến gần, em đã mê muội, đã không còn cách nào kềm chế được mình..."

An Mộ Ca nói thâm tình bên tai Lạc Khuynh Nhan, sau đó buông Lạc Khuynh Nhan, dùng ánh mắt khó thể nói rõ nhìn Lạc Khuynh Nhan thật sâu, cuối cùng xoay người rời đi.

"Thì ra ngày đó..."

Lạc Khuynh Nhan cực kỳ hối hận, nếu không phải ngày đó vì áy náy đỡ lấy An Mộ Ca lảo đảo sắp ngã, có lẽ An Mộ Ca đã không tổn thương sâu đến vậy... (chương 39)

Lúc An Mộ Ca xoay người rời đi Lạc Khuynh Nhan mới để ý thấy tư thế An Mộ Ca bước đi có chút không được bình thường, như đang cố gắng đi đứng, nhưng vẫn nhìn ra được, đi có chút khập khiễng. Hóa ra, chân An Mộ Ca vẫn không thể chữa khỏi hoàn toàn...

"Nếu như cô không còn yêu tôi, cô sẽ trả thù sao?"

Lạc Khuynh Nhan hô lên với An Mộ Ca đã đi vào ruộng oải hương.

An Mộ Ca nghe vậy, dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu.

"Sẽ."

An Mộ Ca lớn tiếng đáp, liền nhanh chóng rời đi, cô sợ mình sẽ quay đầu nhìn thấy nét mặt áy náy thương hại của Lạc Khuynh Nhan, cô không cần sự thương hại...

------------

Hôm đó, cô nhìn thấy cha và Lạc Khuynh Nhan cùng ngã xuống hàng rào, tim cô dừng lại một thoáng, cô mãnh liệt vùng vẫy leo xuống lưng vệ sĩ, hai người cô để ý nhất lại biến mất trước mắt cô theo cách kịch liệt như thế, cô bò đến hàng rào, mới phát hiện Thẩm Mộng Hi lúc này cũng đã lao đến chỗ hàng rào gãy nát, hơn nữa không chút do dự nhảy xuống...

Mà lúc này, Lãnh Tâm Du mang theo vài người bắt đầu hướng bọn họ nổ súng, một tên vệ sĩ trong số đó vội vàng ôm lấy cô đang chuẩn bị nhảy chạy thoát thân, những vệ sĩ còn lại gọi những thành viên khác của nhà An Đức Mỗ, bây giờ đang trên đường đến nghĩa trang, chỉ cần chống đỡ được giờ khắc này bọn họ sẽ được cứu, những vệ sĩ còn lại cũng chạy đến cứu Tất Duy Tư và bắt giữ Lạc Khuynh Nhan.

An Mộ Ca vẫn vùng vẫy dù đã cạn hết sức lực, đáng tiếc thể lực đã hao sạch, cuối cùng chỉ đành mặc cho vệ sĩ bế cô rời đi, nhưng cô vẫn không yên lòng, cuối cùng sống chết năn nỉ hắn đưa cô đi tìm Tất Duy Tư, vệ sĩ theo Tất Duy Tư đã nhiều năm, cực kỳ trung thành với Tất Duy Tư, hơn nữa An Mộ Ca lại khóc lóc, cuối cùng cũng đồng ý đưa cô tìm công tước.

Bọn họ theo hướng đám người Lãnh Tâm Du bắt đầu đi tìm, cuối cùng tìm được Tất Duy Tư trước mộ Nhan Tri Huyền, chỉ là lúc này Tất Duy Tư đang cầm khẩu súng ổ xoay của Thẩm Mộng Hi cho Lạc Khuynh Nhan tự vẫn, mà máu trong thân thể hắn cũng bắn lên bia mộ Nhan Tri Huyền, cuối cùng thân thể hắn ngã xuống vẫn dựa vào bia mộ Nhan Tri Huyền, sau cùng dần dần mất đi nhiệt độ thân thể...

Những vệ sĩ chạy đến cứu Tất Duy Tư lúc này lại ngẩn người tại chỗ, cũng không tiến lên ngăn cản, sau đó cô mới biết là Tất Duy Tư ra lệnh. Còn Thẩm Mộng Hi chính là hoảng loạn cuống cuồng gấp rút bế Lạc Khuynh Nhan cả người đầy máu, đã hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng rời đi, cũng không nhìn cô lấy một cái. Kỳ quái nhất chính là đám người Lãnh Tâm Du cũng không còn gây khó dễ cho bọn họ, cuối cùng trước mộ Nhan Tri Huyền chỉ còn lại thi thể Tất Duy Tư đang nguội lạnh dần.

An Mộ Ca cho vệ sĩ thả cô xuống, cô bò từ từ đến chỗ Tất Duy Tư, ôm lấy hắn, vùi vào lồng ngực đã ngừng đập khóc lóc, cho đến khi hôn mê.

Sau khi tỉnh lại, chỉ có Liễu Trân và Lí Na Na canh giữ bên cạnh, không còn ai khác, nhưng sau khi cô tỉnh, liền có vô số người trong dòng họ An Đức Mỗ vọt vào lấy lòng cô, cũng may anh hai Á Ma Tư xuất hiện mời bọn họ đi, cô mới có thể yên ổn.

Thì ra, Tất Duy Tư sớm đã lập di chúc, cất giữ trong két sắt ngân hàng Thụy Sĩ dưới tên họ Tất Duy Tư, có hai thanh chìa khóa, một cho Á Ma Tư, thanh còn lại cho An Mộ Ca, còn Á Ma Tư đã cầm chìa khóa dành cho mình đi ngân hàng Thụy Sĩ mở phần di chúc của mình, cuối cùng chẳng bất ngờ chút nào tước vị là của Á Ma Tư, nhưng Á Ma Tư cũng chỉ có được tước vị...

-----------------------------------------------------------

Tóm ý tác giả có lời muốn nói : Chương sau sẽ kết thúc, ta sẽ nói rõ ràng toàn bộ, chuyện Thẩm Mộng Hi, Lạc Khuynh Nhan và chuyện tình cảm.

------------

3 chương còn lại là hồi kết. Sau đó 3 chương phiên ngoại.

P/S : mìnhbịtiếngchắpchắp miệng ám ảnh, tratấn não hết ngày này sang tháng nọ, thiếu điều muốn lộncái bàn T.TmịkhôngthíchtiếngchắpmiệngT.T

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tu La Đan Thần