Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 20 - Điên Dại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tối hôm đó, Lạc Khuynh Nhan ngủ lại nhà Ôn Kiến Quân, nhà họ sớm đã chuẩn bị cho Lạc Khuynh Nhan một căn phòng, nhưng cô thương lượng sẽ ở lại đây vào chủ nhật, còn lại cô phải trở về căn nhà Mục Tuyết Nhi đã mua giúp. Bất quá, nhà Ôn Kiến Quân cũng tương đối gần tiểu khu nọ, cho nên Lạc Khuynh Nhan đồng ý mỗi tối sẽ đến ăn cơm cùng họ.

Nằm trên giường, Lạc Khuynh Nhan nhắm mắt dưỡng thần mà cảm thấy rất xa lạ, ngửi mùi căn phòng lạ, cô thấy kỳ diệu lạ thường. Mới hôm qua, thậm chí sáng nay cô vẫn còn trong vòng giám sát của Thẩm Mộng Hi, không nghĩ chỉ qua ngắn ngủi mấy giờ, cô liền đến một địa phương hoàn toàn mới, trải qua một cuộc sống cô hằng mong muốn, cô cảm thấy bản thân giống như đang mơ, cứ như năm năm qua là một giấc mộng.

Chỉ có điều, trong lòng lại phảng phất cảm giác trống vắng, một cảm giác kỳ quái vô hình mà chính cô cũng không hiểu...

Hôm sau, Ôn Kiến Quân cố ý xin công ty nghỉ phép, Vương Tú Phương cũng xin nghỉ hai ngày ở sở sự vụ kế toán, bọn họ chuẩn bị đưa Lạc Khuynh Nhan một vòng thành phố để cô làm quen.

"Đây là khu trung tâm Hoành Giang thị, ở đây..." Ôn Kiến Quân vừa lái xe vừa hưng phấn giới thiệu với Lạc Khuynh Nhan.

"Coi ông hăng hái, tôi còn tưởng ông mới là Thị trưởng thành phố." Vương Tú Phương không nhịn được liếc Ôn Kiến Quân một cái.

"Haha..." Lạc Khuynh nhan khẽ mỉm cười, cô thấy cuộc sống của vợ chồng Ôn Kiến Quân và Vương Tú Phương rất ý nghĩa.

"Phải rồi, Ôn thúc, à không, cha nuôi! Con định ra ngoài tìm việc, con không muốn làm trong công ty hay xí nghiệp..." Lạc Khuynh Nhan ngồi trong xe nói với Ôn Kiến Quân đang cầm tay lái.

"Hả? Không sao, cha nuôi sẽ đổi giúp con, con muốn dạng công việc gì? Nếu không phải ở sở sự vụ kế toán của mẹ nuôi con?" Ôn Kiến Quân vừa lái xe vừa nhìn gương chiếu hậu, cởi mở nói với Lạc Khuynh Nhan ngồi sau.

"Dạ, chuyện này không cần phiền phức cha mẹ nuôi đâu, con muốn làm chút chuyện mình luôn mong muốn!" Lạc Khuynh Nhan suy nghĩ một chút, hay là nói với họ suy nghĩ của mình.

"Được rồi, mẹ nuôi ủng hộ Nhan Nhan hết mình!!!" Vương Tú Phương quay đầu, làm động tác cổ vũ Lạc Khuynh Nhan.

----------------

"Lục tướng quân, đại tiểu thư hôn mê chỉ là do tâm tư không được ổn định cho lắm, tôi sẽ kê thêm thuốc an thần cho cô ấy." Một người đàn ông mặc áo dài trắng đeo mắt kính vàng hướng về tấm lưng người đàn ông lực lưỡng đang hút thuốc dè dặt nói.

"Được, lui xuống đi! Đợi đến lúc Mộng Hi tỉnh lại, anh lại đến khám cho con bé!" Lúc này, hắn xoay người lại, trên đầu vài tấc tóc bạc, khóe mắt nổi bật nếp nhăn. Nhưng không chút ảnh hưởng đến gương mặt cương nghị lạnh lùng, nhìn ra lúc còn trẻ tuyệt đối là một người khôi ngô.

Lục Chấn Thiên chống quải trượng rời thư phòng lầu một tới phòng ngủ Thẩm Mộng Hi ở lầu hai, gian phòng này là trước đây mỗi lần Thẩm Mộng Hi với Lạc Khuynh Nhan đến, Lục Chấn Thiên đặc biệt chuẩn bị cho các nàng, bây giờ trong phòng chỉ còn Thẩm Mộng Hi một mình lẻ loi nằm đó, mặt mũi tái nhợt không có chút sức sống.

Than ôi! Tạo nghiệt gì đây? Lục Chấn Thiên im lặng thở dài, ngồi trên sô pha cách giường Thẩm Mộng Hi không xa, từ từ đợi nàng tỉnh lại.

"Ưm... Nhan, Nhan nhi, đừng đi, đừng rời bỏ chị!".

"Mộng Hi, cháu tỉnh rồi hả?" Lục Chấn Thiên chống quải trượng đi từ từ đến chỗ Thẩm Mộng Hi, cái chân như thế là bị cha ông năm đó đánh cho tàn phế, không còn linh hoạt.

"Nhan... Nhan nhi..." Lục Chấn Thiên ghé tai lại gần mới nghe rõ Thẩm Mộng Hi nói gì, Mộng Hi đứa nhỏ này, si tình như ông năm đó, đáng tiếc đều là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình* a!

(*) miêu tả tình cảm đơn phương không có kết quả, một người một lòng hoài mong một tình yêu vô vọng.

Ngay lúc Lục Chấn Thiên xoay người chuẩn bị rời đi, Thẩm Mộng Hi đột ngột trên giường tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người Lục Chấn Thiên "Cửu cửu, là cậu hả? Cháu vẫn ở chỗ cậu sao? Ôi, dọa chết cháu mất, cháu vừa mơ một cơn ác mộng, may không phải sự thật." Nói xong, Thẩm Mộng Hi chuẩn bị xuống giường thì phát hiện toàn thân không có lực. Mới nghi hoặc nhìn về hướng Lục Chấn Thiên, hy vọng ông ấy có thể giải đáp nghi ngờ của nàng.

"Mộng Hi à! Cháu khoan xuống giường, nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi!" Lục Chấn Thiên không đành lòng nói với Thẩm Mộng Hi tình hình thật sự, ông sợ nàng sẽ ngất xỉu lần nữa, mà nàng lúc này đã ngủ suốt một ngày một đêm.

Thẩm Mộng Hi mang ánh mắt chất vấn nhìn Lục Chấn Thiên, trực giác nói với nàng ông ấy có chuyện gạt nàng.

Nàng liếc nhìn đồng hồ báo thức đầu giường "Cửu cửu, giờ này sắp ngả chiều... Chết rồi, cháu quên bén hôm nay Nhan nhi gọi điện kêu cháu cùng đi dạo phố! Cháu phải tới quảng trường Nặc Mã ngay..." Nói xong, Thẩm Mộng Hi hơi chút sốt ruột chuẩn bị xuống giường mang giày.

...

"Khuynh Nhan có thể đã rời Tây Thanh thị, toán người cửu cửu phái đi vẫn chưa phát hiện tung tích con bé!" Lục Chấn Thiên vẫn nói tình hình thật sự cho Thẩm Mộng Hi, dẫu sao bây giờ nàng ra ngoài sớm muộn cũng phát hiện.

"Không thể nào, Nhan nhi không thể nào, em ấy không thể nào, em ấy không thể nào bỏ rơi cháu... hu......" Thẩm Mộng Hi lập lại không ngừng, đến cuối cùng thì khóc nức nở, nàng vốn gạt mình gạt người, cho rằng nàng về nhà, thì sẽ thấy Lạc Khuynh Nhan đang nhàn nhã ngồi trên sô pha xem tv đợi nàng về.

"Cháu với em ấy, cháu với Nhan nhi, sẽ kết hôn liền, sắp kết hôn rồi mà! Hức... Em ấy làm sao có thể bỏ rơi cháu được, không đúng, cửu cửu nhất định gạt cháu, đùa bỡn cháu!!!" Dáng vẻ Thẩm Mộng Hi giờ này nhìn qua hơi điên loạn, như với dáng vẻ năm trước lúc đánh mất Lạc Khuynh Nhan.

"Mộng Hi, cháu đừng quá sốt ruột, cửu cửu sẽ nghĩ cách tìm Lạc Khuynh Nhan về, cháu yên tâm đi..." Thật ra Lục Chấn Thiên nói vậy chỉ là muốn vỗ về nỗi đau buồn của Thẩm Mộng Hi, chứ ông cũng không nắm chắc tìm được Lạc Khuynh Nhan, thiết bị theo dõi trên người cô không còn, hơn nữa Lạc Khuynh Nhan dẫu sao cũng không phải tội phạm, chẳng thể tìm được với cách thức truy bắt đào phạm...

"Cửu cửu, cháu rất yêu em ấy, rất yêu Nhan nhi, cháu muốn sống suốt đời với em ấy, chỉ một mình em ấy thôi! Cậu mau giúp cháu tìm em ấy, đem em ấy về..." Thẩm Mộng Hi bổ nhào vào lòng Lục Chấn Thiên, nàng từ nhỏ chính là lớn lên bên cạnh ông, cũng chỉ có thể trước mặt ông bại lộ mặt yếu ớt của mình.

"Rồi, rồi, rồi!!! Cửu cửu nhất định tìm Lạc Khuynh Nhan về cho cháu, sau đó để hai đứa kết hôn được không?" Lục Chấn Thiên an ủi Thẩm Mộng Hi, hy vọng nàng có thể bình tĩnh lại.

"Ừm, cửu cửu nhất định nói lời phải giữ lấy lời!" Thẩm Mộng Hi khóc thút thít, rất giống đứa con nít cáo trạng với người lớn, nàng vừa nói vừa thiếp đi trong lòng Lục Chấn Thiên, khóe mắt vẫn còn vương giọt nước long lanh trong suốt.

Lục Chấn Thiên cẩn thận đặt Thẩm Mộng Hi nằm lại trên giường, rồi đắp chăn cho nàng, rất giống người cha hiền lành, thật ra ông đã sớm thương yêu nàng như con ruột, nàng muốn gì ông liền cho nàng cái đó, thật giống như muốn chuộc tội với Thẩm Mộng Hi.

Lục Chấn Thiên đến thư phòng, đánh một cuộc gọi "A Cửu, cô hãy tra cho tôi trước lúc Lạc Khuynh Nhan mất tích, những vệ sĩ phụ trách 'bảo vệ' Lạc Khuynh Nhan đang làm những gì, cả Lâu Nhất nữa, nhân tiện điều tra hắn một chút...".

-----------------------------------------------------------

Từ giờ đến đoạn ngược Thẩm Mộng Hi một chút... được rồi, nhiều cái một chút... dạo nài tâm trạng mình rất tệ, mà dính ngược như này, lết có vẻ đau khổ hơn rùi hiu hiu hiu...

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận