Saved Font

Trước/459Sau

Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 182

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 182: VÀO NHÀ

Nghê Chiến thấy ông vội vàng hỏi như vậy, có chút nói không rõ.

Anh ta trực tiếp đưa điện thoại cho Tống Vĩnh Nhi, còn nói: “Ông, cụ thể để cô nhóc nói với ông, vừa nãy là cô nhóc cầm tấm hình khóa vàng về đưa cho con!”

Tống Vĩnh Nhi nhận điện thoại, liếc Nghê Chiến một cái, vừa mở miệng, cũng quên mất, lại nói: “Ông ngoại ~!” Con là Vĩnh Nhi!”

Nghê Chiến không nghĩ tới cô nhóc lại hung mãnh như vậy, Lăng Ngạo lén lút lưu trong điện thoại, mà cô nhóc lại trực tiếp gọi ra miệng!

Lăng Ngạo cũng đỏ mang tai, lại vẫn dựng thẳng tai cẩn thận nghe động tĩnh.

Dường như họ đều rất mong đợi trả lời của Nghê Tử Dương.

“Hahaha ~!”

Tiếng cười của Nghê Tử Dương vui vẻ bay ra khỏi điện thoại, bay vào trong lỗ tai của mọi người, mặc dù giọng không lớn, lại vẫn lan truyền đi khiến khóe môi mọi người cũng cong lên.

“Cô nhóc, con nói cẩn thận cho ông ngoại nghe, hình khóa vàng là chuyện gì?”

“Ông ngoại, chuyện là thế này…”

Nghê Tử Dương thừa nhận Tống Vĩnh Nhi, tương đương với thừa nhận thân phận của Lăng Ngạo, lúc này tim Lăng Ngạo bất giác yên ổn, cũng cùng nghe.

Sau khi cô nhóc nói hết toàn bộ, Nghê Tử Dương nói: “Được, ông ngoại biết tình huống rồi. Con đưa điện thoại cho Tiểu Ngạo, ông nói chuyện với nó.”

“Dạ.”

Tống Vĩnh Nhi đưa điện thoại cho Lăng Ngạo, Lăng Ngạo nhận điện thoại, ngượng gọi ông ngoại, mà là: “Khụ khụ, con là tiểu Ngạo.”

Trong lòng vẫn căng thẳng, cho nên lòng bàn tay cũng toàn mồ hôi.

Nghê Tử Dương nói: “Kêu người của con mời đứa bé nước ngoài đó vào nhà, tiếp đãi cậu ta thật tốt, đừng để cậu ta rời đi! cái khóa vàng nhỏ này, là năm đó ông đặc biệt tìm thợ làm một đôi, tặng cho cặp con gái song sinh của tướng quân Kiều Âu, chị tên Tả Kỳ, em tên Hữu Kỳ. Hơn hai mươi năm trước, cô chị lúc đó còn là ký giả, nhận nhiệm vụ lấy tin ở chiến trường, trước khi xuất phát bị cô em tìm thấy, cô em dùng thuốc ngủ khiến chị gái ngủ, cô ấy cầm giấy chứng nhận của chị gái thay chị gái đến chiến trường, lần đi này chính là hơn hai mươi năm không quay về! Cho nên bây giờ, người nước ngoài này nhất định phải giữ lại, có lẽ chúng ta đều nghĩ sai rồi, có lẽ Hữu Kỳ còn chưa chết! Con hiểu rõ ý của ông sao?”

Lăng Ngạo vừa nghe đã hiểu rồi.

Sau khi dựa theo chân tướng anh biết, tìm đến mối quan hệ liên kết, nói: “Người tướng quân Kiều Âu lấy là em gái ruột của đại đế Thiên Lăng, cũng chính là trưởng công chúa Lạc Thiên Mộng. Con gái của họ chính là em họ của đương kim bệ hạ, cũng chính là cô con.”

Nghê Tử Dương thở phào một hơi: “Đúng! Con bây giờ giữ người lại, ông lập tức liên lạc với họ! Con thông minh như vậy, nghĩ cách hỏi cậu ta có biết tung tích của cô con không!”

Lăng Ngạo gật đầu: “Dạ.”

Nghê Tử Dương lại nói: “Tiểu Ngạo, nếu có thể tìm Hữu Kỳ về, cả hoàng thất đều sẽ cảm kích con!”

Lăng Ngạo không để ý những chuyện này, chỉ khẽ nói: “Con sẽ cố hết sức hỏi xem.”

Cho dù anh không bằng lòng để một người xa lạ vào Tử Vi Cung của mình, nhưng mà, ông ngoại đã lên tiếng, vậy thì như vậy đi!

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lăng Ngạo ngước mắt nhìn Nghê Chiến, vô cùng xin lỗi nói: “Cậu không làm được giang hồ Bách Hiểu Sinh rồi, khoản tiền kiếm nhờ vào bán tin tức này, cậu không kiếm được.”

Nghê Chiến: “…”

Lăng Ngạo nhìn Cố Duyên: “Kêu anh cô mời người vào đi.”

Cố Duyên gật gật đầu, đi ra.

Lăng Ngạo kéo tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi, nhìn cô, tiếp tục ngọt ngào với cô: “Bé ngoan, em cũng không biết bây giờ em đẹp biết bao, lúc rời đi buổi sáng, vẻ đẹp của em là một trăm điểm, em bây giờ, xinh đẹp một trăm hai mươi điểm!”

Tống Vĩnh Nhi mỉm cười, khuôn mặt nhỏ ngày càng đỏ bừng, đầu cúi ngày càng thấp.

Lăng Ngạo thấy tâm trạng cô không tệ, lại nói: “Chỗ đó còn đau sao?”

“Khụ khụ khụ, khụ khụ.”

Nghê Chiến thật sự sụp đổ chết rồi, anh ta tốt xấu gì cũng là một người chưa có kinh nghiệm, đang đứng trước mặt vợ chồng trẻ họ, Lăng Ngạo mở miệng nói chuyện không thể để ý một chút sao?

Cho dù không để ý tới cảm nhận của anh ta, cũng phải để ý một chút cảm nhận của cô nhóc chứ?

Anh ta xoay người, đi nhanh về phía sofa, không nghe không thấy cũng không quan tâm, không hỏi han!

Mặt Tống Vĩnh Nhi đỏ như thiêu đốt, khẽ nói: “Không, không biết.”

Cô thật sự xấu hổ.

Lăng Ngạo lại có dụng ý khác.

Hôm qua tư vị mất hồn đó, anh khẽ nghĩ một chút, liền không ngừng nuốt nước miếng.

Nếu chỗ đó của cô còn chưa tốt, mình nói gì cũng không nỡ miễn cưỡng cô, dù sao trải qua một lần, anh biết chỉ cần vừa đụng vào cô, lý trí gì cũng chỉ là ngụy trang. Trong lòng rõ ràng nghĩ phải nhẹ một chút, thân thể lại không tự chủ xông về phía trước. Anh không sợ gì khác, chỉ sợ cô còn không khỏe, lại làm đau cô.

Nhớ tới trước đó cô hung dữ làm loạn bỏ nhà đi, Lăng Ngạo thật sự một lần cũng không muốn thử nữa!

Tống Vĩnh Nhi đẩy anh đi về phía sofa, vừa dừng lại bên cạnh Nghê Chiến, cửa chính phòng khách đã bị Trần An mở ra từ bên ngoài.

Lúc bóng dáng cao lớn xinh đẹp đó xuất hiện ở cửa, Lăng Ngạo nhìn ánh mắt người đàn ông, lộ ra tán thưởng nhàn nhạt, dù sao bản thân Lăng Ngạo đã như thần tiên rồi, người đàn ông có thể khiến anh cảm thấy dung mạo cũng được, trên đời này thật sự không nhiều.

Nghê Chiến cũng nghĩ vậy, nhưng mà anh ta càng thêm cảnh giác yêu khí của người đàn ông dị tộc này, còn có sự kiêu ngạo trời sinh trong đôi mắt đối phương.

Chỉ một ánh mắt, Lăng Ngạo và Nghê Chiến nhìn nhau mà cười, trong lòng đã có ngầm hiểu: Người đàn ông này tuyệt đối không phải vật trong ao.

Mà chính vào lúc họ nhìn người đàn ông này, người đàn ông cũng đang đánh giá họ.

Có thể trong vòng một ngày nhìn thấy hai nam một nữ người Ninh quốc có dung mạo diễm áp quần phương, tỉ suất thế này không biết là may mắn, hay là thiên ý.

Người hầu của người đàn ông đi theo sát, sự cảnh giác trong đôi mắt còn nhiều hơn so với đám người Trần An Trần Tín!

Nghê Chiến lập tức đứng dậy, nhìn người đàn ông, vươn tay ra: “Xin chào, tại hạ Nghê Chiến.”

Người đàn ông vươn tay ra, có thâm ý khác liếc nhìn vải quấn trên đầu anh ta, cười cười: “Cậu Nghê, ngưỡng mộ đã lâu!”

Nghê Chiến chỉ Lăng Ngạo trên xe lăn, nói: “Đây là cậu tư Lăng, đây là Tống Vĩnh Nhi, cô Tống.”

Mắt người đàn ông nhìn thẳng vào Tống Vĩnh Nhi, không chút che giấu sự ái mộ của mình, vươn tay ra: “Cậu tư, cô Tống, rất vui quen biết hai người.”

Không biết anh ta có phải cố ý không, chỉ biết chào hỏi, lại không hề nhắc tới họ tên và lai lịch của mình.

Mắt Lăng Ngạo không mù, đối phương có ý với Tống Vĩnh Nhi, anh nhìn ra.

Tống Vĩnh Nhi cũng không vươn tay ra, mà là khẽ gật đầu: “Anh còn chưa giới thiệu mình, không biết anh xưng hô thế nào?”

Cô nhóc thật thông minh, anh ta có ý muốn vòng vo, cô lại nhìn chằm chằm không buông truy hỏi ngọn nguồn.

Người đàn ông khẽ sững sốt, tiếp đó lại cười: “Bèo nước gặp nhau mà thôi, không cần truy hỏi tường tận đi? Tôi tới là vì hỏi tin tức liên quan tới khóa vàng, cậu Nghê có thể mời tôi vào, nghĩ hẳn là vì có được tin tức quan trọng gì đó?”

Trước/459Sau

Theo Dõi Bình Luận