Saved Font

Trước/134Sau

Tương Ngữ

Chương 43: Che Lấp -1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau cuộc họp thu xếp kéo dài 2 giờ, Tống Vũ Tiều kết luận rằng tình trạng kỹ thuật của từng hệ thống, bao gồm cả hệ thống SN, là đúng và các cơ sở và thiết bị đang hoạt động bình thường, sau đó bàn giao báo cáo đáp ứng các điều kiện để thực hiện nhiệm vụ tổng chỉ huy.

Viết báo cáo mất thêm ít thời gian, Tống Vũ Tiều gửi đến văn phòng tổng chỉ huy và đi đến căn tin của căn cứ để ăn tối.

Thật tình cờ, cậu gặp Tần Hiểu Phong và Thiệu Tuấn Huy ở đó.

Mặc dù biên chế nằm trong Viện Tích Tân, nhưng Thiệu Tuấn Huy ở thành phố Tây quanh năm để làm việc, da dẻ của anh ta ngăm đen. Nhìn thấy Tống Vũ Tiều, liền vui vẻ chào hỏi, "Tới đây ăn cơm à?"

"Ừ, viết báo cáo cho chủ nhiệm Giả." Tống Vũ Tiều lấy điện thoại ra, muốn gửi một tin nhắn cho Kiều Vũ Tụng, nhưng cậu có chút do dự vì nghĩ rằng có thể anh đang bay.

"Nghe nói lần này có người Nga tới?" Tần Hiểu Phong đột nhiên hỏi.

Thiệu Tuấn Huy gật đầu, cười nói: "Bên trong Cục muốn bán thứ gì đó, ít nhất cũng phải để người ta nhìn thấy. Bọn họ nên đi máy bay đến trước thời hạn. Chao ôi, lúc đó tôi phải đi đón tiếp. Cái tiếng Nga sứt sẹo của tôi..."

"Vẫn còn tốt hơn tiếng Anh của bọn họ." Tống Vũ Tiều nói đùa với vẻ mặt trống rỗng, khiến cả hai đều cảm thấy thích thú.

Năm đó, Thiệu Tuấn Huy là người đầu tiên được nhận vào Đại học Tích Tân chuyên nghành khoa học tự nhiên của tỉnh.

Giống như Tống Vũ Tiều, anh ta làm việc tại Cục Điều khiển và Động lực học.

Khác với Tống Vũ Tiều sau 2 năm học tại Đại học Phân tích, mới đến Mỹ trong khi Thiệu Tuấn Huy sau khi tốt nghiệp đại học trở thành nghiên cứu sinh tiến sĩ trực tiếp của CASA.

Bởi vì cơ bản anh ta ở thành phố Tây mấy năm nay, Tống Vũ Tiều theo Cố Hối Chi về nước làm việc, lúc đầu không biết Thiệu Tuấn Huy cũng ở CASA, có lần đi công tác ở thành phố Tây, Thiệu Tuấn Huy đã đón máy bay và hai người mới gặp lại nhau.

Duyên kỳ ngộ thực là kỳ diệu, Tống Vũ Tiều chưa bao giờ chủ động duy trì một mối quan hệ nào đó, cho nên sau khi ra nước ngoài, cậu đều không chủ động liên lạc mọi người, cắt đứt tin tức từng người một.

Thật ra, Tống Vũ Tiều có chút bất ngờ trước sự lạnh nhạt của Thiệu Tuấn Huy, bởi vì Thiệu Tuấn Huy là người liên hệ gần nhất trước khi cậu ra nước ngoài. Về sau, không rõ vì lý do gì, dần dần không có tin tức gì của nhau.

Gặp lại được Thiệu Tuấn Huy, trong lòng cậu kinh ngạc. Nếu có một thành ngữ nào đó để miêu tả về Thiệu Tuấn Huy, Tống Vũ Tiều sẵn sàng dùng bốn chữ "Thoát thai hoán cốt"(tái sinh) này.

Có thể nói rằng các nét trên khuôn mặt của Thiệu Tuấn Huy không thay đổi nhiều so với trước đây, nhưng khí chất lại nổi bật hơn nhiều.

Tống Vũ Tiều tin rằng nếu không nhắc đến, sẽ không ai có thể đoán được Thiệu Tuấn Huy đến từ một thành phố nhỏ phía nam. Hôm nay nhìn anh ta hào sảng, nhiệt tình, vui vẻ, tự tin, không nói giọng miền Nam gì cả, cử chỉ đúng kiểu mẫu "Thanh niên tốt". Chẳng trách chủ nhiệm Giả chọn làm thư ký, cho phụ trách công việc tiếp đón.

Năm đó, Tống Vũ Tiều ánh mắt thiển cận, mặc nhiên cho rằng cậu và Thiệu Tuấn Huy là loại bạn bè có thể giữ liên lạc mọi lúc, nhưng không ngờ sau này lại bị cắt đứt tin tức.

Bây giờ cả hai chụm lại một lần nữa, "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" quả thật duyên phận khó có thể nói trước được.

"Này, Hiểu Phong, đó có phải là nữ thần Tưởng của ST không?" Thiệu Tuấn Huy đột nhiên hất cằm về phía đầu kia của căn tin.

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều tò mò nhìn lại, hơi kinh ngạc, đúng là Tưởng Duyệt Hồ. Tính ra tuổi cô ấy đã ngoài 30 rồi mà vẫn dám mặc đồng phục JK ở đơn vị công tác, khiến cậu thực sự ngạc nhiên và khâm phục.

Tần Hiểu Phong gật đầu nói: "Ừm, lần này cô ấy thay mặt Trung tâm SN đến đây."

"Nghe nói cô ấy sắp kết hôn? Không biết là ai mà may mắn như vậy." Thiệu Tuấn Huy không ngừng nhìn chằm chằm Tưởng Duyệt Hồ lẩm bẩm nói: "Cô ấy thật sự không quên ý định ban đầu của mình. Đã hơn mười năm rồi, cô ấy vẫn duy trì sở thích này. "

Tần Hiểu Phong kinh ngạc: "Hai người quen nhau?"

Thiệu Tuấn Huy không thể nhịn được cười, gật đầu và nói, "Cô ấy là học tỷ của Tiểu Tiều và tôi. Chúng tôi từng là học sinh của trường Nhất Trung – Nhạc Đường. Là một cô gái khá mạnh mẽ. Vì ở trường vì mặc kiểu quần áo này nên bị bắt nạt, chính tôi đã đến can ngăn. Tuy nhiên, sau này cô ấy được nhận vào Viện của các người. Bây giờ cô ấy cần ngoại hình có ngoại hình, cần đầu óc có đầu óc."

"Có đầu óc, còn được gả chỗ tốt. Những người bắt nạt cô năm xưa không biết giờ là cái dạng gì. Ai mà biết được tương lai sau này của mỗi người là như thế nào đâu."

Tống Vũ Tiều trước đây cũng từng có cảm giác tương tự, bây giờ nghe Thiệu Tuấn Huy nói ra khỏi miệng, không khỏi kinh ngạc.

Tần Hiểu Phong nghe xong, trầm tư một lát, sau đó lãnh đạm cười: "Đừng nói là không đoán được tương lai người khác như thế nào, ngay cả chuyện của chính mình cũng có lúc không rõ ràng."

"Cũng tùy vào năng lực. Chuyện của chủ nhiệm Tống xưa nay do chính cậu ấy quyết định đúng không?" Thiệu Tuấn Huy trêu ghẹo nói.

Tống Vũ Tiều nhìn thấy ánh sáng le lói trong mắt anh ta, rõ ràng không phải chỉ đang nói đùa. Vấn đề này Tống Vũ Tiều nhàn nhạt nở nụ cười, không có đáp lại.

Có lẽ là trong mắt Thiệu Tuấn Huy, cậu luôn quyết định được mọi thứ, nên xin nhờ cậu đừng làm quá tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó.

Năm ấy, Tống Vũ Tiều đã cố tình bỏ qua 2 câu hỏi trắc nghiệm, nhưng điều này không ảnh hưởng nhiều đến thứ hạng của cậu trong tỉnh, cậu vẫn đỗ vào Đại học Phân tích, trong khi Thiệu Tuấn Huy giành được vị trí cao nhất nhờ thành tích phi thường của cậu ta.

Nghe những gì Thiệu Tuấn Huy nói, Tống Vũ Tiều mơ hồ có thể hiểu tại sao sau đó bọn họ lại cắt đứt liên lạc - Thiệu Tuấn Huy dường như không còn là người bạn tốt mà cậu từng biết. Gặp lại anh ta bây giờ, Tống Vũ Tiều càng nghĩ như vậy.

Người cậu biết rõ ngay từ đầu còn như thế này, vậy người hoàn toàn không biết rõ thì sao? Nghĩ đến Kiều Vũ Tụng, trong lòng Tống Vũ Tiều có rất nhiều nghi vấn.

Bước ra khỏi căn tin, Tống Dư Kiều lại lấy điện thoại di động ra.

Cậu chưa quyết định có nên gửi tin nhắn cho Kiều Vũ Tụng hay không thì nghe thấy tiếng ai đó kêu lên sau lưng, "Tiểu Tống!"

Bởi vì chức vụ của cậu, toàn Viện thậm chí toàn Cục không có nhiều người có thể gọi cậu như vậy. Tống Vũ Tiều nghe xong giật mình, quay đầu lại nhìn chủ nhiệm Giả, lễ phép hỏi thăm: "Chào chủ nhiệm Giả."

"Tôi đã đọc bản báo cáo." Đối mặt với Tống Vũ Tiều, chủ nhiệm Giả vẫn tỏ ra thản nhiên, "Tôi định nói với cậu chuyện khác. Các chuyên gia Nga sẽ đến vào ngày mốt, vì vậy cậu cũng tham dự 1 chút đi. Dù gì thì cậu cũng chịu trách nhiệm chính, cậu đứng racấp bậc cũng đủ. Trình độ có thể trả lời nhiều câu hỏi chuyên môn cho họ."

Tống Vũ Tiều không nghĩ sẽ đảm nhận công việc này, trong lòng có chút buồn bực, nhưng vẫn bình tĩnh tiếp nhận, nói: "Được rồi, lúc đó tôi sẽ liên lạc với Thiệu Tuấn Huy."

"Chà, quá tốt rồi." Nói xong, chủ nhiệm Giả hàn huyên vài câu với Tống Vũ Tiều.

Cuối cùng khi anh ta rời đi, Tống Vũ Tiều mới thở phào nhẹ nhõm, lần này có lẽ không thể hoàn thành toàn bộ hành trình, ngày trở về Tích Tân sẽ phải hoãn lại.

Tống Vũ Tiều thoát khỏi phần mềm trò chuyện trên điện thoại, mở sổ địa chỉ. Âm thanh "Tiểu Tống" mà chủ nhiệm Giả gọi vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai cậu, sau hai giây, cậu gọi cho Kiều Vũ Tụng.

Có âm báo chờ trên điện thoại, nói rõ Kiều Vũ Tụng không có trên máy bay. Không mất nhiều thời gian để cuộc gọi kết nối: "Xin chào?"

"Xin chào?" Tống Vũ Tiều đột nhiên nhận ra mình không biết phải nói gì, cậu dừng lại, "Anh vẫn đang ở Tích Tân sao?"

"À" Nụ cười của anh có chút ngượng ngùng, "Anh vẫn đang ở nhà em."

Tống Vũ Tiều rất ngạc nhiên hỏi: "Có phải là chuyến bay đêm không?"

"Ừ, mười giờ tối. Anh đang thu dọn đồ đạc, sắp ra ngoài." Giọng Kiều Vũ Tụng đột nhiên cất cao, "Đúng rồi!! Kiểm soát ra vào và thẻ chìa khóa của em, anh để lại trong nhà sao? Khi anh đến, anh gặp bà lão hàng xóm, bà ấy nói rằng em ra vào không cần những thứ này"

Bà lão? Tống Vũ Tiều đoán rằng đó là vợ của giáo sư Ngô. Cậu cân nhắc một lúc rồi nói: "Anh cứ giữ đi".

Kiều Vũ Tụng có vẻ choáng váng và hỏi, "Cái gì?"

"Em đã nói, anh giữ lại đi." Tống Vũ Tiều nói, "Không có kiểm soát ra vào, rời tiểu khu cũng không tiện."

"Vậy thì... bây giờ anh sẽ giữ, lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho em." Kiều Vũ Tụng cười lớn.

Đêm qua cậu hầu như không ngủ, chỉ để chờ cuộc gọi hay tin nhắn của Kiều Vũ Tụng, giờ nghe anh nói như vậy, Tống Vũ Tiều không khỏi cười thầm trong lòng. Anh còn định giả vờ tới khi nào? Tống Vũ Tiều có chút không kiên nhẫn, nhưng lại nói ra khỏi miệng: "Được."

Khi cậu đáp lại, Kiều Vũ Tụng rõ ràng là thoải mái hơn rất nhiều: "Em nói có trùng hợp không? Chẳng phải chúng ta vừa nói tối hôm qua sẽ gặp nhau ở thành phố Tây và dùng bữa cùng nhau sao? Sáng nay anh đã kiểm tra lịch trình rồi,ngày mai sẽ có chuyến bay. Hơn nữa qua đêm ở đó. Em có rảnh không? Gặp mặt ăn cơm đi!"

Tống Vũ Tiều trong lòng kinh ngạc, hỏi: "Có chuyến bay từ Tích Tân bay thành phố Tây sao?"

"Không phải, bay từ Cẩm Dung. Đêm nay không phải về Cẩm Dung mà." Kiều Vũ Tụng giải thích.

Chẳng trách, Tống Vũ Tiều chỉ biết năm ngoái có thêm một chuyến bay từ Xuân Lâm đến Tích Tân và dừng lại ở thành phố Tây, nhưng chưa nghe nói có chuyến bay nào từ Tích Tân đến thành phố Tây. Vì những người Nga đó sẽ đến vào ngày mốt, nên cậu phải sắp xếp thời gian cho hợp lý, ăn cơm xong sẽ không có vấn đề gì.

Tống Vũ Tiều đáp: "Được rồi, ngày mai gặp lại."

"À, nhân tiện, em có muốn... Ngày mai anh mang nước hoa cho em không?" Giọng điệu anh nhẹ nhàng.

Tống Vũ Tiều lần này đi ra ngoài vội vàng cũng không mang theo nước hoa, nghe anh tích cực như vậy, mỉm cười nói: "Được."

"Vậy ngày mai gặp lại?" Kiều Vũ Tụng bật cười.

"Được, ngày mai gặp." Nói xong, Tống Vũ Tiều cúp điện thoại.

Điện thoại cắt đứt, Kiều Vũ Tụng thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng buông xuống trái tim đang treo lơ lửng.

Anh nói dối, ngày mai quả thực có chuyến bay từ Cẩm Dung đến Thành phố Tây, nhưng đó không phải là lịch bay của anh.

Tính cả đêm nay, Kiều Vũ Tụng đã bay được bốn ngày, anh được nghỉ trong hai ngày tiếp theo. Nhưng làm sao anh có thể nói với Tống Vũ Tiều rằng anh định dùng thời gian nghỉ ngơi của mình để bay đến Thành phố Tây chỉ dùng bữa? Vì vậy, chỉ có thể nói rằng có lịch bay.

Đáng tiếc, thứ Năm là một ngày làm việc, vì vậy Tống Vũ Tiều có thể không có đủ thời gian. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thấy nhau là đủ. Kiều Vũ Tụng dự định đặt một khách sạn không xa thành phố Khoa học và Công nghệ để có thể ở chung thời gian dài hơn.

Nói không chắc, họ có thể gặp lại nhau vào thứ Sáu? Miễn là Tống Vũ Tiều sẵn sàng dành thời gian cho anh, anh có thể bắt tàu hỏa trở lại Cẩm Dung vào tối thứ Sáu — Các chuyến bay trở lại Cẩm Dung vào thứ Sáu đều là buổi sáng.

Vì không cho kế hoạch thất bại, đồng thời không bị Tống Vũ Tiều phát hiện anh nói dối, Kiều Vũ Tụng đã cố ý viết toàn bộ hành trình cùng với phiên bản để đối phó với Tống Vũ Tiều vào bản ghi nhớ trên điện thoại di động của mình.

Thấy rằng đã đến giờ đến sân bay, Kiều Vũ Tụng bỏ nước hoa vào va li và thay đồng phục.

Từ khi tỉnh dậy, anh ấy đã dùng tất cả những thứ của Tống Vũ Tiều, bao gồm cả sữa rửa mặt, nước cạo râu và ly nước của Tống Vũ Tiều. Anh cất thẻ kiểm soát ra vào và chìa khóa đã để trên bàn vào trong túi, nghĩ đến việc rời đi, anh lại lưu luyến không muốn.

Trước khi đi, Kiều Vũ Tụng do dự một lúc, cầm lọ nước hoa cũ của Tống Vũ Tiều lên, xịt lên mạch đập của anh.

Đặt chai nước hoa xuống, Kiều Vũ Tụng ngửi thấy mùi thơm trên cổ tay mình, nhớ trước đây không lâu trong xe Tống Vũ Tiều, cặp mắt kia nhìn anh rất kỹ.

Trước/134Sau

Theo Dõi Bình Luận