Saved Font

Trước/21Sau

Xuyên Không:cô Nàng Tinh Nghịch

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trưa hôm ấy, Huỳnh Ngọc Nhi đang ăn cơm ở dưới canteen trường cùng với Châu thì...

- Hello mấy baby, lâu rồi không gặp- Một thằng điên sồn sồn chạy tới bàn của đôi bạn, mỉm cười hớn hở nói- Dạo này trông gà cưng của học trưởng xinh ra thì phải?- Vừa nói vừa kéo theo sau một chàng trai với khuôn mặt bất đắc dĩ và đậm chất cool boy :))

"Ê, ai đây mày?" Cô ghé sát vào tai Châu, hỏi.

Dường như nghe thấy lời nói thầm của cô, "thằng điên" au vừa chửi lập tức lên tiếng:

- Ấy chết ấy chết, bạn bè với nhau mới ốm mấy ngày mà đã quên béng rồi hả?

Trên mặt Huỳnh Ngọc Nhi giờ lộ rõ: " Giè? Chúng ta quen nhau hửm?" Rồi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn sang con bạn

Châu vuốt mặt thở dài: - Nó ốm mấy tháng chứ không phải mấy ngày nha mại- Rồi lườm nguýt hắn

- Đây là Hàn Nhật Thiên, trước giờ từng là thành phần mờ nhạt trong tâm trí của mày- Châu said :))

- Ê ~~~ Tao không có mờ nhạt nhaaaaaaaaaa

Chị Châu ứ care, nói tiếp:

- Còn đây là ai thì chắc mày cũng biết, hôm bữa rủ nhau đi trốn làm tao tìm hụt hơi, người bạn sẽ đồng hành cùng mày đến hết năm- Nói rồi chỉ sang anh- Tên tử thần mang tên Minh Phong trong mắt cô

Cô không quan tâm, chỉ thờ ơ đáp "Ừm" một tiếng bâng quơ rồi ăn tiếp

- Đến tận đây rồi thôi ngồi xuống đi mày- Hàn Nhật Thiên nhanh nhảu kéo tay Nguyệt Minh Phong ngồi xuống vào chỗ Châu và cô

Suốt giờ ăn, hai con người- Châu và Thiên- cứ nói chuyện rôm rả, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, mà điều tất yếu đó chính là: Từ chuyện xàm cho đến chuyện cực xàm

Cô và anh chẳng nói gì. Ngọc Nhi chỉ lẳng lặng nhìn qua chỗ khác. Suốt buổi ăn anh nhìn cô, quan sát thái độ của cô, thấy cô chẳng có vẻ gì là bỡ ngỡ, bèn thẩm cảm thán trong lòng

DƯƠNG NGUYỆT NHI, CÔ THỰC QUÁ GIỎI DIỄN XUẤT ĐI A...

*10 năm trước*

Nguyệt Minh Phong 7 tuổi chậm rãi đi loanh quanh Thủy Điện. Hôm nay bó anh có việc qua đây, nghe nói là để cùng Long Thần giải quyết một số việc

Thái tử Thiên tộc, tuổi nhỏ tài cao. Khí tức hơn người, điềm đạm thanh cao. Tuy còn nhỏ nhưng bản chất nhân tài đã bộc lộ rõ rệt.

Đi xuống dưới chân cầu thang, cậu ghe tiếng khóc nấc... Đi xuống nữa, cậu nhìn thấy một bé gái có vẻ tầm tầm tuổi mình, hình như ít hơn mình một tuổi

- Sao vậy? Có chuyện gì à?- Cậu nhún người xuống, nhẹ nhàng hỏi, tránh để cô bé giật mình

- Mẹ em...- Cô bé chỉ tay về phía cánh cửa nằm tận cuối hành lang- Mẹ em vừa biến mất... ngay trước mắt em, sau đó thì cánh cửa đó sập lại- Cô bé nấc lên từng đợt một, nước mắt lăn dài

Cậu có vẻ như ngờ ngợ ra chuyện gì, thiên tài bẩm sinh với trí thông minh thiên bẩm tất nhiên phải hiểu ra rồi :))

- Nín khóc đi em gái, váy đẹp lắm- Cậu an ủi- Hôm nay sinh nhật em à?

Cô bé gật gật đầu

Chợt, tiếng của các gia nô vang lên: Cung chủ triệu gọi Thái tử Nguyệt Minh Phong, đã đến giờ rời đi

Cậu tạm biệt bé gái, chạy vội lên để về. Trong phòng, cậu nghiêm nghị hỏi:

- Hôm nay cha đến Thủy Điện làm gì?

- À, chỉ để bàn một số việc...

- Việc gì?- Cậu khẽ nghiêng đầu

- Công việc mà trẻ con không nên biết

Nguyệt Minh Phong đăm chiêu nhìn Thiên Hoàng, ngài thở dài

- Thực ra, Long Vương Phi vừa phải chết- Ngài thở dài- Do chính tay người trong Long Tộc

Cậu chau mày nhìn cha

- Nhìn cảnh thân mẫu quy tiên ngay trước mắt mình vào sinh thần, thực là một điều ghê tởm

Thiên Hoàng trợn tròn mắt nhìn cậu: - Sao con biết?

- Con vừa gặp một cô bé....

- Cha hiểu rồi- Ngài ngừng lại một lúc- Con bé ấy kể cũng tội, cha mong sau này con sẽ quan tâm tới con bé ấy....

-------------------------------------

Anh nghĩ lại về câu chuyện ngày trước, giờ con bé ấy đang ngồi trước mặt anh, kiểu như "DẬY THÌ THÀNH CÔNG"

Chuông vào lớp đã reo, gạt bỏ hết suy nghĩ trong đầu, anh bước về lớp, bên cạnh là Hàn Nhật Thiên, còn phía sau là....

... Huỳnh Ngọc Nhi

Trước/21Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Sạp