Saved Font

Trước/287Sau

Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 141

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Gia Hữu năm thứ ba,

Ninh Hi Liêm nhập Đại Lý Tự, quản lí các nghi án ở châu phủ.

Nghe Ngô huyện ở Cẩm Thành phát sinh Quỳnh Hoa án, thượng cấp ngay lập tức sai Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương đi trước kiểm tra sự việc. Hai người cùng vài bộ khoái Đại Lý Tự, cáo biệt thủ trưởng lên đường.

Nhưng vừa mới ra khỏi Đại Lý Tự, đã thấy cỗ xe có kí hiệu quen thuộc dừng trước cửa thành.

Màn xe được nhấc lên, ló ra một gương mặt hết sức quen thuộc với Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương nhưng cũng khiến bọn họ luôn phải đau đầu.

"Công...... Công tử sao lại ở chỗ này?"

Nhìn y phục đối phương, Ninh Hi Liêm nhanh chóng sửa lời.

Cẩm Vinh mỉm cười, "Thật đúng là duyên phận, nghe nói hai người bạn tốt của ta muốn đến đất Thục, ta lại vừa vặn tiện đường, không bằng ba người chúng ta cùng nhau đi."

Duyên phận cái con khỉ, nghe đã biết cô cố ý chờ bọn ta.

Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương nhìn nhau, tâm hữu linh tê bước lên xe. Bọn họ chẳng sợ phải mang theo Cẩm Vinh đi cùng, chỉ sợ nhất vị thái hậu nương nương siêu cấp bao che nữ nhi kia.

Biết được bọn họ thường xuyên "thông đồng làm bậy" với Cẩm Vinh, Thái Hậu nương nương liền triệu bọn họ tới Vị Ương cung, nơm nớp lo sợ ngồi uống nước trà hai ba canh giờ, nghe nội thị liệt kê lại chuyện mà tổ tông tám đời nhà họ Thẩm lẫn họ Ninh.

Cuối cùng vẫn là Cẩm Vinh bình tĩnh đến vớt hai người ra ngoài.

Luôn có loại cảm giác quái quái.

Tóm lại, nếu để Thái Hậu biết, bọn họ " bắt cóc " công chúa rời kinh...Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương theo bản năng đồng thời sờ sờ cổ.

Tân đế đăng cơ, Thái hậu cùng tân vương giết không biết bao nhiêu người, huyết tinh thượng vị, không khỏi khiến nhân tâm run sợ.

Ninh Hi Liêm cả gan mở miệng, "Thái Hậu cùng bệ hạ có biết chuyện này?"

Cẩm Vinh ngạo nghễ nói, "Ta muốn đi đâu, là chuyện của ta. Tự do, ai có thể quản."

"Nhưng mà......" Cẩm Vinh lại nói, mặt mày cong cong, "Làm nữ nhi hiếu thuận, ta sao có thể khiến mẫu hậu, hoàng huynh lo lắng?"

"Cho nên, bạn tốt yên tâm đi, ta đã nói với bọn họ cùng các ngươi đi Cẩm Thành."

Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương: "......"

A, thật muốn đem cái mũ "bạn tốt của công chúa" này vứt xuống ruộng.

Thế là, bất đắc dĩ, ba người bạn lại lên đường rời kinh, chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu tiếp theo.

Có nhân vật quan trọng như công chúa gia nhập, đãi ngộ của đám người Hi Liêm lại cao lên vài bậc, trình tự cũng lắng nhằng thêm mấy bước. Đương nhiên, chi phí cũng không phải Đại Lý Tự gánh, mà trực tiếp biến thành phủ công chúa ra tiền.

Ngẫm lại phủ công chúa mấy nhà kho lớn tràn đầy tài bảo đồ chơi quý giá, phong ấp sản xuất thì giàu có đông đúc, Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương cũng liền ngoan ngoãn câm miệng.

Hai người bọn họ cũng nhìn ra được, Cẩm Vinh người này chính là bại gia chi tử trong truyền thuyết, đã muốn đi chơi thì sẽ chơi cho ra trò.

Dựa vào thói quen bao che của Thái Hậu nương nương, còn có một Hoàng đế bệ hạ yêu quý muội muội, thân là Vinh Ninh trưởng công chúa - Cẩm Vinh muốn rời kinh, không muốn phô trương thanh thế thì cũng chỉ có đường kéo Ninh Hi Liêm làm tấm mộc.

Cẩm Vinh cũng không sợ mẫu hậu cùng hoàng huynh hiểu lầm.

Mấy năm nay vận đào hoa của Ninh Hi Liêm cũng chẳng như xưa, vì hắn không ở trong nhà xác thì cũng là đi vào nhà lao thẩm vấn phạm nhân.

Thẩm Thế Tương thì thôi, ở kinh thành hai năm đã được người ta phong cho cái danh hiệu Ngũ Liễu công tử - kẻ thường xuyên ra vào chốn phong nguyệt nổi tiếng nhất kinh thành, nhưng kẻ kì lạ này đến nơi phong lưu không vì gì khác, mà chính là vì đồ ăn.

Cẩm Vinh nghiêm túc hỏi hắn, "Muốn ăn không phải nên đi tửu lâu hay sao?"

Thẩm Thế Tương chỉ nói một câu, điểm tâm ở chỗ Hoa Hoa cô nương là ngon nhất kinh thành.

Cẩm Vinh thầm nghĩ, có lẽ ngày nào đó ta cũng phải đến thử.

Chơi với hai con hàng thú vị này còn hơn là ở trong cung, nghe mẫu hậu cùng hoàng huynh thúc giục chuyện xem mắt, đi yến hội. mấy thứ ấy Cẩm Vinh đã ngán tận cổ rồi.

Mỗi lần đi chơi với Ninh HI Liêm và Thẩm Thế Tương, Cẩm Vinh cũng không ngại bọn họ mượn thanh thế mình, tỷ như khi tra án, thanh danh Vinh Ninh trưởng công chúa vẫn có thể " ỷ thế hiếp người ", hành sự cũng tiện.

Tuy rằng không có thực quyền, nhưng Vinh Ninh trưởng công chúa lại là nhân vật. mọi người đều biết không thể đắc tội

Có lần yến hội nọ, trưởng công chúa không tham dự, vị tiểu thư hầu gia nọ chỉ trích trưởng công chúa xuất thân không đường hoàng, không có lễ giáo.

Ngày hôm sau, tổ mẫu cùng mẫu thân vị tiểu thư kia đã bị truyền triệu vào Vị Ương Cung, bị ma ma bên người Thái Hậu lấy lí do vô nữ đức, giáo nữ vô phương phạt quỳ răn dạy hai canh giờ.

Vài vị công tử để mắt đến tiểu thư kia cũng biến mất chẳng thấy tiếng gió. Hầu phủ cũng chẳng dám để nàng ló mặt ra ngoài nữa, ngại con mắt Thái Hậu.

Thái Hậu là cái dạng người gì chứ, từ Hoàng Hậu đến Thái Hậu, trải qua loạn Dương tặc hai mươi năm, đến vị từng là kim chi ngọc diệp duy nhất của tiên đế, Hoa Phượng công chúa, đắc tội đến Vinh Ninh công chúa cùng Thái hậu, nhận lại kết cục gì.

Hoa Phượng công chúa bị giam trong cung hai năm, cuối cùng trên đường đi hòa thân với Hải Quốc chết bất đắc kỳ tử.

Tân đế còn mượn chuyện này cùng Hải Quốc đánh một trận, chiếm được sáu châu cùng tiến cống hàng năm, mà Hoa Phượng công chúa kia, cho dù "hy sinh", cũng chỉ táng hạ qua loa trên đường, không có thụy hào, không nhập hoàng lăng.

_____

Trên đường đi đến Cẩm Thành, Ninh Hi Liêm vẫn là nhịn không được lo lắng cho an toàn của Cẩm Vinh, phần nhiều là lo lắng cho chính mình tuổi xuân chết yểu, cho nên không thể không dối lòng, nói, "Kia..công tử cải trang đi ra ngoài, nếu gặp phải kẻ không có mắt, mạo phạm công tử thì làm sao bây giờ? Chúng ta còn phải tra án, nếu quan viên địa phương hỏi thân phận công tử......"

Ninh Hi Liêm chuẩn bị một đống lớn từ ở trong bụng, lại bị Cẩm Vinh đánh gãy.

"Không sao." Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, "Ta đã sớm chuẩn bị."

Nói rồi sờ sờ eo lưng, tay móc ra một khối ngọc óng ánh, ở Ninh Hi Liêm trước mặt quơ quơ.

Ninh Hi Liêm thấy rõ chữ khắc trên miếng ngọc, lập tức mở to hai mắt nhìn, "An Khang quận vương."

An Khang quận vương, cũng được coi như là hoàng thất, là một chi không xa không gần cũng chẳng có bao nhiêu quyền lực.

"Đúng vậy, lần trước hắn tới kinh thành chơi bài với ta, hắn thua." Cẩm Vinh thu hồi lệnh bài thân phận, thuận tiện giải thích lý do.

Ninh Hi Liêm nhớ rõ vị tiểu quận vương này năm nay mới mười bốn, hơn nữa luận bối phận, tính ra cũng là cháu trai của bệ hạ cùng trưởng công chúa.

"Cho nên...... Công tử lấy nó là muốn làm cái gì?" Ninh Hi Liêm giật giật khóe miệng, có chút không tin nổi suy đoán trong lòng.

Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Từ giờ trở đi, ta chính là An Khang quận vương, là An Khang quận vương cải trang, không phải là Vinh Ninh trưởng công chúa."

Vừa không sẽ quá thu hút chú ý, cũng không dễ bị người hãm hại.

Ninh Hi Liêm: "......" Cho nên công chúa lừa gạt, lấy đi ngọc bài của tiểu quận vương, để tiếp tục đi lừa bịp người khác.

An Khang quận vương ở đất phong: "......"

Đến cuối cùng, Ninh Hi Liêm thành công phá được quỳnh hoa án, đến lúc bị quan địa phương bắt vào ngục vì lí do "tự tiện làm bậy", vẫn là Cẩm Vinh lấy ra ngọc bài " An Khang quận vương " điều quan binh, tới cứu Ninh Hi Liêm một mạng.

Cẩm Vinh còn nói với châu phủ đại nhân, không cần lưu danh đại đức, nói cách khác sổ con nộp lên trên cũng không cần nhắc tới mình.

Tri châu đại nhân vuốt mông ngựa nói quận vương thật là trẻ tuổi tài cao.

Ninh Hi Liêm: "......"

Đến lúc xong xuôi công việc phải về kinh thành, Cẩm Vinh tiến hành kế hoạch, cáo biệt Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương, tiếp tục dùng một loại kịch bản, để thư lại chạy lấy người.

Ngày hôm sau, Ninh HI Liêm tỉnh dậy thì Cẩm Vinh cùng thị vệ bên người, xe ngựa, hành lí, tất cả đều không thấy.

"Ta có việc bận, tạm thời không trở về kinh thành."

Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thời Tương cầm "bức thư" trên tay: "......" Ít nhất cũng nhớ tình nghĩa bạn bè một chút đi.

_____

Lần du ngoạn này của Cẩm Vinh, một khi đi liền đi mấy năm, tiền tài cùng bảo hiểm có đủ, đi đâu chả được.

Ngẫu nhiên nghe nói Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương ở địa phương nào phá án, hứng lên, cũng sẽ đi qua nhìn xem, gặp mặt lão bằng hữu.

Ninh Hi Liêm bọn họ ban đầu cũng kinh hách, về kinh thành nhiều ngày cũng không thấy Thái Hậu gọi đến Vị Ương cung, ngược lại bọn họ có khi còn hỗ trợ Thái Hậu cùng bệ hạ gửi tin cho Cẩm Vinh.

Cẩm Vinh mấy năm nay không có chỗ ở cố định, du ngoạn khắp nơi, chẳng biết thế nào mà lần.

Cẩm Vinh thỉnh thoảng cũng sẽ nhờ bọn họ mang ít của ngon vật lạ cô vơ vét được từ các nơi cho mẫu hậu cùng hoàng huynh.

Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương cũng thường xuyên nghe được chuyện quận vương hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ cứu nạn, chưa kể giai thoại nổi tiếng nhất về hoa thuyền phủng giai nhân của quận vương, trở thành Giang Nam đệ nhất phong lưu công tử.

Ninh Hi Liêm lại không đành lòng nhớ đến một lần ngẫu nhiên gặp được An Khang quận vương hàng thật ở kinh thành, còn trẻ mà sao bộ dáng tiều tụy tang thương.

Nhất thất túc thành thiên cổ hận a.

Chờ đến lúc thanh danh hai người Ninh Hi Liêm vang khắp thiên hạ, mới thấy Cẩm Vinh lại tới tìm bọn họ đi ăn mỳ, bên người cô còn xuất hiện thâm một thị vệ tên Tiểu Dịch.

Ngồi nói chuyện, ba người lại nói đến vấn đề lưu danh sử sách.

"Nhân sinh trên đời, sống không thẹn với tâm là được, hà tất để ý lưu danh." Thẩm Thế Tương ngoài ý muốn thản nhiên nói.

Ninh Hi Liêm cũng tán đồng gật gật đầu.

"Không sợ không lưu danh, liền sợ bị hậu nhân vọng tự phỏng đoán." Cẩm Vinh nhướng mày cười nói, "Tỷ như đàm luận chuyện hai người các ngươi vì sao năm nay đã gần 30, còn chưa cưới vợ......"

Ninh Hi Liêm nhìn Thẩm Thế Tương liếc mắt một cái, "Ta là giữ mình trong sạch, làm việc bằng tâm."

Thẩm Thế Tương ngược lại tự hào, "Ta là do hồng nhan tri kỷ quá nhiều."

"Vậy mà sao ta lại nghe nói, trong kinh thành còn xuất hiện thoại bản, nói Ninh đại nhân thích nam nhân, Thẩm đại nhân...là thân thể có bệnh kín, cố tình che giấu."

"Tỷ tỷ, tỷ không chỉ có nghe nói, tỷ còn mua về." Tiểu Dịch tố giác.

Có lẽ là vì Cẩm Vinh đâm chọt, Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương quyết định viết một quyển sách, kể lại những án kiện bọn họ đã gặp phải từ trước đến này, biểu hiện bọn họ một lòng với công việc, chúng ta rất bận rộn, yêu đương không nổi.

Viết viết, lại không theo được ước nguyện ban đầu, mà phần lớn là các thủ pháp hình ngục tra án, hy vọng có thể có trợ giúp hậu nhân tham khảo.

Cẩm Vinh ngẫu nhiên một lần thấy được, hứng thú bừng bừng mà đem một chút kinh nghiệm thêm vào, rốt cuộc bắt cô tự mình viết, chỉ sợ kiên trì không nổi.

Cẩm Vinh đi du lịch mấy năm, liền trở lại kinh thành ở một thời gian, thẳng đến khi Thái Hậu qua đời, cô lại bắt đầu lần lữ hành dài nhất của mình.

Cùng với hành trình là vô số nhưng trải nghiệm kì thú, lần nào gặp mặt Cẩm Vinh cùng đòi thêm vào trong sách của Ninh Hi Liêm, dù sao cùng là tác giả giấu tên, không cần cố kị, cô cũng chơi vui vẻ vô cùng.

Rồi sau đó cũng không biết đại danh đỉnh đỉnh 《 khoác hà tập 》 đến tột cùng là bao nhiêu người viết.

-hoàn thế giới 20-

Trước/287Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Việt Cuồng Bạo Thăng Cấp