Saved Font

Trước/36Sau

Yêu Bạn Trai Nữ Nhi

Chương 24:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Có dự mưu tiếp cận, tỉ mỉ an bài câu dẫn... Hắn bị lừa dối, bị lợi dụng, cuối cùng bị vứt bỏ.

Con trai của hắn là cỡ nào thông minh, hiểu được công kích nhược điểm của tất cả mọi người.

Rõ ràng không uống bao nhiêu, Lục Tang Bắc nhưng có chút say rồi, chất rượu như là tê dại đầu óc của hắn, nằm nhoài trên bàn không nhúc nhích, ánh mắt đều có chút dại ra tê dại, nhìn ngoài cửa sổ u ám trời âm u.

Một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nỉ non: "Đều là giả, cậu ấy không yêu mình."

*

Đây là lần cuối cùng thất thố của một người đàn ông trưởng thành và lý trí.

Hôm thứ Hai, hắn mặc một bộ vest giản dị, không thắt cà vạt, cổ áo sơ mi trắng hơi chếch ra để lộ một chút xương đòn. Hắn cũng đeo một cặp kính gọng màu bạc. Lúc này trông bảnh bao, lịch lãm và sang trọng.

Cô gái nhỏ trong phòng làm việc cầm tài liệu ký cho hắn, người đàn ông phủi giấy, nhìn lướt qua rồi xoay cây bút trên tay phải, tùy tiện viết tên hắn, lại đóng dấu một chương khác. Cô gái nhỏ nhìn bộ dáng này một bộ nước chảy mây trôi tư thế, con nai vàng ngơ ngác, đôi mắt thiếu chút nữa biến thành hình trái tim.(bé mê troai quá)

Sau khi tan việc hắn hẹn trước thời gian dọn nhà, trong nhà các góc đều bị lau dọn một lần, hiện ra sạch sẽ trong suốt hơn nhiều, hắn cắt cà chua, đánh hai cái trứng gà, rán một lớp bề mặt và nấu một ít mì cho bữa tối đơn giản.

Mọi thứ dường như đã trở lại với sự hỗn loạn và trống rỗng ban đầu của hắn.

Trên thế giới này, luôn có ít thứ thì không cách nào mất đi, đó chính là huyết thống.

Lục Tang Bắc nghĩ, hắn chung quy là bố của Lâm Tăng Nguyệt, Lâm Tăng Nguyệt là con trai ruột của hắn, giữa bọn họ chú định tồn tại huyết thống ràng buộc, vận mệnh liên luỵ.

Nếu không nhận được tình cảm phản hồi, như vậy, thu hồi vọng tưởng không thiết thực, e rằng làm cha con mới là tốt nhất.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng Lâm Tăng Nguyệt không, thậm chí không muốn gặp lại hắn.

Gần nhất Lâm Tăng Nguyệt điện thoại gọi không được, trường học cũng không tìm được người, hắn gọi cho giáo viên thì nghe giáo viên nói Lâm Tăng Nguyệt xin nghỉ về quê, Lục Tang Bắc liền liên lạc viện trưởng viện mồ côi hỏi một chút, xác nhận cậu đích xác trở lại thăm bà ấy .

Hắn cũng không bắt buộc nhìn thấy cậu, chỉ là muốn xác nhận cậu có an toàn hay không.

Trên đường đi đến cuộc họp, thư ký lái xe, người đàn ông ngồi ở phía sau chợp mắt, khi tự nhiên vừa nhấc mắt, cư nhiên tại góc đường nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, chợt lóe lên, biến mất tại bên trong tiểu khu cũ kỹ.

Cao gầy, mảnh khảnh, mặc áo khoác da, đi giày Martin*, mang mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, là Lâm Tăng Nguyệt.

Hắn vốn không muốn quấy rầy cậu, tiếp tục chuẩn bị cho cuộc họp, tự nhiên người đàn ông bỗng nhiên nhớ tới cái gì, tim đột nhiên giống như bị kim đâm, trực giác giống như có một loại dự cảm xấu.

Cái tiểu khu kia, là nơi ở của Trình Mẫn Tư.

Hắn bỗng nhiên gọi thư ký Cao: "Quay đầu lại!"

Thư ký ngẩn người: "A? Bí thư... Cuộc họp sắp bắt đầu."

"Tôi bảo cậu quay đầu lại!" Lục Tang Bắc lòng như lửa đốt, sắc mặt hết sức khó coi.

Cao thư ký rất hiếm thấy hắn phát hoả như thế, vội vã quay đầu xe lại, dựa theo phương hướng Lục Tang Bắc chỉ mà tăng tốc, trong vòng chưa đầy một phút, đầu óc của mình đã chạy với tốc độ cao.

—— Không phải là Tết Nguyên Đán, sao cậu lại cố tình trở về cô nhi viện vào lúc này?

—— lần trước ở trên bàn cơm, Lâm Tăng Nguyệt nói qua, gia đình vỡ tan, chỉ là cậu đưa món quà lớn đầu tiên. Như vậy... Ở phía sau còn có thể có cái gì?

—— tại sao lại phải đội mũ cùng khẩu trang, đem mình che chắn đến như vậy nghiêm?

—— cái tiểu khu này đã lâu đời rồi, camera theo dõi cơ hồ đều là trang trí.

Trong đầu hắn ý nghĩ cứ lần lượt hiện ra, một cái rồi một cái, va vào nhau như pháo hoa nổ tung, Lục Tang Bắc không thể tránh khỏi có một suy đoán cực đoan đáng sợ.

Sau khi xuống xe, hắn theo đường đi của Lâm Tăng Nguyệt mà chạy vào hành lang, quả nhiên hắn nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Trình Mẫn Tư trước cánh cửa chống trộm đang đóng chặt.

"Mở cửa!" Người đàn ông gầm lên thô bạo lên một tiếng, một cước đạp lên cửa sắt.

Nhưng Lâm Tăng Nguyệt lại mắt điếc tai ngơ.

*

Đó là một loài rắn hổ mang, kịch độc cực kỳ.

Nó cả người che lấp vảy màu nâu đậm, gần dài hai mét, ngẩng cao đoạn thân thể ở phía trước , các nếp ở cổ phình ra hai bên, phần lưng có hai vòng hoa văn rất rõ ràng, đang chậm rãi từ gầm giường bò ra ngoài, "Tê tê", khiến người sởn cả tóc gáy.

Lâm Tăng Nguyệt không hề làm gì cả, cậu chỉ đạp lên nó một vài lần, vào nửa tháng trước, lặng lẽ đem hộp rắn giấu vào trong nhà Trình Mẫn Tư, mà hôm nay, cậu cũng chỉ là đến mở hộp ra mà thôi.

Nữ nhân trơ mắt mà nhìn chiếc tủ bò ra một thứ kinh khủng như vậy, sợ đến nước mắt giàn giụa, ngồi ở trên sàn nhà không ngừng run rẩy, hai chân đạp loạn về sau co lại thành một đoàn, bà lúc này tinh thần coi như tỉnh táo, mà cực độ sợ hãi, nguyên lai khoảng thời gian này tiếng vang kì quái luôn dằn vặt bà chính là nó, một con rắn độc luôn ở trong phòng bà!

"Cậu, cậu, cậu muốn làm gì..." Bà run lẩy bẩy, âm thanh nhỏ như muỗi, chỉ lo hấp dẫn sự chú ý của con rắn.

Trước/36Sau

Theo Dõi Bình Luận