Saved Font

Trước/55Sau

Ác Ma Phúc Hắc: Vợ Yêu! Ngoan Anh Thương

Chương 40: Chỉ Riêng Anh (H)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dùng chút lý trí cuối cùng còn xót lại trong đầu. Diệp Mặc Hạo giữ người Trang Tâm Nghiên lại, giọng nói khó khăn vang lên: "Nghiên nhi....Em có biết mình đang làm gì không vậy?"

Trang Tâm Nghiên không quan tâm đến lời Diệp Mặc Hạo đang nói. Như một con rắn trơn trượt, tiếp tục nhào lên ôm chặt lấy anh, hôn lên đôi môi bạc mỏng của anh. Khẳng định: "Em biết"

Lời khẳng định vừa thoát ra từ miệng Trang Tâm Nghiên. Diệp Mặc Hạo như con hổ đói tìm được mồi. Cánh tay mạnh mẽ liền bế bổng Trang Tâm Nghiên lên, từ thế bị động chuyển sang chủ động. Mãnh mẽ hôn xuống cánh môi anh đào ngọt ngào của cô. Thanh âm có chút khàn khàn mang theo hơi thở của dục vọng: "Cô bé là em đùa với lửa. Em phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho hành động của mình"

Những nụ hôn nồng cháy, mạnh bạo từng đợt từ Diệp Mặc Hạo dồn dập hạ xuống đôi môi anh đào của Trang Tâm Nghiên. Đôi mắt hổ phách xoáy sâu như muốn nuốt chửng cả người Trang Tâm Nghiên vậy. Nụ hôn ấy dần trở nên mãnh liệt, quyến luyến rời bờ môi đó, Diệp Mặc Hạo thuần thục kéo một đường dài xuống cái cổ trắng ngần, hàng xương quai xanh khiêu gợi. Mỗi chỗ Diệp Mặc Hạo đi qua đều để lại dấu hôn chói lọi, đánh dấu chủ quyền.

Bàn tay to lớn cũng không an phận mà đặt lên nơi đẫy đà nhất đang phập phồng trước ngực Trang Tâm Nghiên được cách qua một lớp váy mỏng. Như thế với anh là chưa đủ, khó chịu Diệp Mặc Hạo luồn hẳn bàn tay to lớn vào bên trong, trực tiếp đặt tay lên đó mà nhào nặn.

"A....ưm...."

Hành động của Diệp Mặc Hạo khiến cho Trang Tâm Nghiên run rẩy toàn thân. Hàng loạt cản xúc xa lạ bủa vây lấy Trang Tâm Nghiên. Những âm thanh rên rỉ không đè nén được nữa cũng phát ra từ miệng cô. Xấu hổ, Trang Tâm Nghiên vội bụm miệng lại để những âm thanh đó không phát ra. Nhưng Diệp Mặc Hạo lại gỡ tay cô ra, giọng khàn đục mang theo dụ dỗ vang lên: "Bảo bối.....Anh muốn nghe thấy những tiếng đó"

"Anh biến thái. Em suy nghĩ lại rồi. Em không muốn nữa. Không muốn nữa. Anh xuống đi." Trang Tâm Nghiên đỏ mặt thẹn thùng quay đi. Hai tay chắn trước ngực Diệp Mặc Hạo đấm thùm thụp vào ngực anh.

Nhưng thật tiếc, những hành động đó của Trang Tâm Nghiên chỉ càng làm tăng thêm ham muốn của anh với cô thôi. Diệp Mặc Hạo nhìn Trang Tâm Nghiên đầy ý vị. Đôi mắt sắc bén híp lạu, thanh âm ma mị vang lên bên tai Trang Tâm Nghiên: "Em không muốn? Nhưng.......Muộn rồi cưng ạ"

Cùng với đó là tiếng cười trầm thấp phát ra từ xuống họng Diệp Mặc Hạo. Kế tiếp là một tiếng 'Roạt'. Thân thể trắng ngần với ba vòng đầy đặn của Trang Tâm Nghiên thoắt ẩn, thoắt hiện sau lớp quần áo lót mỏng hiện lên trước mặt Diệp Mặc Hạo.

Cổ họng Diệp Mặc Hạo dần trở nên đắng và khô khan. Toàn thân như có hàng nghìn con kiến đang cấu xé. Nóng bức và khó chịu. Nuốt nước bọt, Diệp Mặc Hạo cởi bỏ những thứ vướng víu còn lại trên người cô và anh. Một tay không ngừng nhào nặn đôi gò bồng đẫy đà kia, bên còn lại cũng không để bị thiệt thòi, Diệp Mặc Hạo liền dùng miệng mình thưởng thức.

"Ưm...." Bị Diệp Mặc Hạo trêu ghẹo đến nỗi không chịu được nữa. Trang Tâm Nghiên nhạy cảm ưỡn người lên cao, thanh âm yêu kiều phát ra khỏi cuống họng. Lúc này Trang Tâm Nghiên đã hoàn toàn bị anh dẫn dắt đi vào thế giới khác rồi.

Hài lòng với phản ứng của cô gái dưới thân mình. Diệp Mặc Hạo di chuyển bờ môi xuống vùng bụng phẳng lì của Trang Tâm Nghiên. Mỗi nơi, mỗi tấc da, mảnh thịt Diệp Mặc Hạo đi qua đều để lại những dấu hôn đỏ chót đánh dấu chủ quyền của riêng mình. Đôi tay thon dài không yên phận mà vuốt ve nơi đùi non, sau đó dần di chuyển lên nơi tư mật, nhạy cảm nhất của con gái.

Diệp Mặc Hạo say mê nhìn ngắm, sau đó không do dự mà cúi xuống đặt lên đó một hôn. Trang Tâm Nghiên hoảng sợ, lấy tay cản lại anh lại: "Đừng...Hạo....Nơi đó... Nơi đó dơ lắm"

Diệp Mặc Hạo bật cười thành tiếng. Bộ dạng này của cô lại khiến anh yêu hơn gấp nghìn lần. Không nghĩ một con người lạnh lùng cao ngạo như cô lúc 'lăn giường' lại đáng yêu ngây thơ như vậy. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng đôi mắt mê luyến của Trang Tâm Nghiên, Diệp Mặc Hạo khẽ nói: "Anh không ngại, em ngại gì chứ?"

Chiếc lưỡi thon dài linh hoạt của anh tiến vào, mút lấy từng chút mật dịch đang trao ra kia. Cũng không quên trêu ghẹo Trang Tâm Nghiên: "Tiểu yêu tinh, em cũng thật dâm đãng quá đi. Em xem...ướt hết rồi"

"Anh...Không được nói nữa." Trang Tâm Nghiên bị anh chọc đến đỏ bừng mặt lên. Cô hơi khép chân lại. Nhưng lại bị Diệp Mặc Hạo giữ lấy, vòng hai chân qua hông anh. Hạ thân của Diệp Mặc Hạo đã bắt đầu căng cứng. Anh vươn người lên, cắn nhẹ vào vành tai cô, thì thầm: "Anh vào đấy"

"A....Hạo.....Đau" Diệp Mặc Hạo mới tiến vào một nửa mà Trang Tâm Nghiên đã nhắm mặt kêu lên. Hai tay không ngừng đẩy Diệp Mặc Hạo ra. Trên gương mặt tràn đầy vẻ bi thương. Cô hối hận rồi. Cô không muốn nữa đâu. Đau chết đi được. Thế mà sao người phụ nữ nào cũng muốn leo lên cho bằng được nhỉ?

Diệp Mặc Hạo bật cười. 'Cô bé' của cô cũng chặt quá đi. Nhưng.....anh thích. Cúi xuống hôn lên môi nhỏ đang mím chặt kia, Diệp Mặc Hạo nhẹ lời thủ thỉ, dụ dỗ: "Ngoan....Nghiên nhi....Thả lỏng ra nào. Rất nhanh sẽ hết đau thôi"

"Không.....Không muốn. Anh xuống đi. Không cho nữa. Đau lắm." Trang Tâm Nghiên mặc kệ anh đang nói gì. Vẫn nhất quyết lắc đầu nguây nguẩy. Nước mắt nơi khóe mi cũng bắt đầu dàn ra.

Diệp Mặc Hạo lắc đầu nhìn Trang Tâm Nghiên cười khổ. Vợ à!!! Anh đã đi đến đây rồi, sắp gặt hái thành quả rồi. Giờ em lại bảo anh ra. Thì nói xem, anh làm sao lui lại được nữa. Giọng nói đầy vẻ bất lực của nam nhân vang lên: "Giờ anh mà xuống. Chỉ sợ sau này em đánh chết anh thôi."

Hôn lên giọt nước mắt đang tràn ra của Trang Tâm Nghiên. Diệp Mặc Hạo lại nhẹ nhàng khuyên: "Nghiên nhi....Anh yêu em. Em đau một anh đau mười. Lúc nào đau quá em có thế cắn vào tay anh. Nhá!"

Trang Tâm Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, để Diệp Mặc Hạo tiếp tục tiến vào tiếp. Cái chuyện này....đúng là còn khổ hơn là làm sát thủ nữa. Diệp Mặc Hạo bắt đầu khó khăn luân động, ra vào trong hoa huyệt chặt hẹp của Trang Tâm Nghiên.

"A..a..." Trang Tâm Nghiên cắn chặt bàn tay rắn chắc của anh. Cắn đến nỗi, khiến nơi đó còn ứa máu ra. Đôi bàn tay thanh mảnh cũng gắt gao cào lên lưng anh.

Giọt máu đỏ hòa cùng mật dịch trào ra, đỏ đục một màu ga giường trắng. Điều đó như minh chứng cho chủ quyền của anh, cho tình yêu của hai người. Giờ phút này đây, cô đã là người phụ nữ của anh, hoàn toàn thuộc về anh. Chỉ riêng anh...

Hôn lên cái trán trơn bóng đã thấm đẫm mồ hôi của cô. Dù người con gái dưới thân đã gần như rơi vào mê man, ấy thế nhưng Diệp Mặc Hạo vẫn không thể nào rời khỏi. Anh vẫn tiếp tục luân động hạ thân của mình ra vào tiểu hoa huyệt của cô. Những đợt cảm xúc dâng trào mãnh liệt. Từng đợt, từng đợt mầm giống được Diệp Mặc Hạo đưa vào trong người Trang Tâm Nghiên.

_____

CáctìnhyêucònnhớRinkhông? Tuiđiẩnlâuquá.....????????????

Quay lại chàomànvớimộtchươngHnhá! chonhậnxét và sao sao đi.....lầnđầuviết....nên đểrútkinhnghiệmlầnsau.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Kiếm Thần