Saved Font

Trước/120Sau

Bất Sát

Chương 6-7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 7: Hai người hai rồng biến thành người thế giới khác

Keisy sau khi xông vào lỗ đen không ngừng mặc niệm, cầu nguyện, đem thần phật khắp trời, Allah Cơ Đốc tất cả trộn cùng một chỗ, mà Bảo Lợi Long dưới thân cũng ra sức vỗ cánh, chỉ là ở trong bóng tối vô biên, nơi phân không rõ phương hướng, nỗ lực của Bảo Lợi Long hình như tỏ ra có chút vô dụng, trên thực tế, cũng đúng là như vậy, Keisy cũng không có nhìn thấy lối ra gì, trước mắt đó là một đường ánh sáng trắng kịch liệt nổ tung, khiến Keisy bịt mắt kêu rên một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể mở mắt.

Tiếp đến, Keisy lập tức bắt đầu chú ý tình huống quanh thân, đầu tiên phát hiện mình vẫn là ngồi ở trên Bảo Lợi Long, mà Bảo Lợi Long cũng êm đẹp mà mở to đôi mắt lớn màu hồng, thoạt nhìn không có chuyện gì, sau đó Bạch Thiên hôn mê vẫn là ở trên lưng Liệt Diễm, bên cạnh có ba nhân vật không tính là yếu, Keisy cũng theo đó yên tâm lại, bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh.

Trời xanh, mây trắng, đồng cỏ lớn... tốt lắm, mình hẳn là không có rớt đến mười tám tầng địa ngục gì hay là ngục giam của Long Hoàng gia gì đó, Keisy cuối cùng cũng yên tâm.

Bảo Lợi Long run người lên, giũ Keisy ở phía trên xuống, sau đó biến trở về bộ dạng trẻ con, bạt mạng gạt cỏ dài xung quanh ra hai bên, tìm đông tìm tây khắp nơi, cuối cùng phát hiện vẫn là không nhìn thấy bóng người khác, miệng của Bảo Lợi Long nhất thời méo xệch, bắt đầu lớn tiếng òa khóc: "Papa! Papa không thấy nữa rồi!"

Liệt Diễm thấy bộ dạng khóc lóc không thôi của Bảo Lợi Long, cũng lập tức biến thành dạng rồng nhỏ, chạy qua an ủi Bảo Lợi Long.

Keisy lúc này mới phát hiện tình huống không đúng, nhíu mày: "Cái gã kia đừng nói không chạy thoát chứ?"

"Ugh!"

Bạch Thiên đang hôn mê bị Liệt Diễm hất xuống thế nhưng không giống như Keisy, dễ dàng mà rơi xuống đất, Bạch Thiên căn bản là cả người bị té xuống mặt đất một cách nặng nề, cộng thêm không có bảo hộ của đấu khí, Bạch Thiên đau đến trực tiếp tỉnh lại, mà vừa mở mắt liền phát hiện mình vậy mà đã đến một nơi không biết tên, Bạch Thiên nhất thời có chút nổi lên căng thẳng, sau đó mới dần dần hồi tưởng chuyện mình bởi vì kiên quyết không chịu đi, cho nên bị Misery đánh ngất.

"Anh tỉnh rồi." Keisy ngồi xổm bên cạnh Bạch Thiên, có chút phiền não hỏi: "Anh biết đây là đâu không?"

Bạch Thiên lại có chút bất mãn trả lời: "Không biết."

Keisy liếc Bạch Thiên một cái, rất rõ ràng ở trên mặt hắn nhìn thấy nộ khí thấp thoáng, chẳng qua Keisy trái lại không phải rất lo lắng, bởi vì gã Bạch Thiên này thực sự quá dễ đối phó, Keisy chỉ nhàn nhạt ném ra một câu: "Leola biến mất rồi."

Thấy chưa, Bạch Thiên lập tức quên mất mình đang tức giận, cả mặt căng thẳng vừa lại quan tâm vội hỏi: "Cậu ấy làm sao rồi? Không chạy thoát sao?"

Keisy nhíu mày: "Không biết, Bảo Lợi Long gọi anh ta cũng không có phản ứng, đại khái là bị đánh ngất rồi đi."

Bạch Thiên lo lắng không thôi nói: "Vậy chúng ta phải mau trở về đi cứu cậu ấy."

"Cứu cái đầu quỷ anh! Tôi ngay cả chúng ta đang ở cái nơi quỷ quái nào cũng không biết." Keisy bực mình nói, vừa rồi nhìn trái nhìn phải một lượt, ngoại trừ cỏ vẫn là cỏ.

Nghe thấy Keisy nói như thế, Bạch Thiên cũng bắt đầu nhìn ngó xung quanh, lại cũng không có ở trong đầu tìm được ấn tượng trên đại lục Acalane có cái đồng cỏ lớn như thế, Bạch Thiên nhất thời nhíu mày suy đoán: "Đây hẳn sẽ không là Đại Lục Rồng chứ?"

Nghe thấy có người nói ra suy đoán mình không mong muốn nhất, nhưng vừa lại không thể không tán đồng, Keisy chỉ có thể vô lực cười gượng: "Ha ha ha, nói không chừng là liên minh Thương Tế à!"

Bạch Thiên cũng biết Keisy là đang làm giãy chết, khoa học kỹ thuật của liên minh Thương Tế phát triển còn muốn toàn diện hơn Acalane, nghe nói ở liên minh Thương Tế tìm được cái nơi không có machine còn khó hơn tìm cái trang giáp cấp A, mà đồng cỏ lớn như thế rõ ràng sẽ không khó tìm hơn trang giáp cấp A.

Khi hai người mới đang phiền não đây không biết là nơi gì, không trung vừa lại xuất hiện dị tượng, chỉ thấy một cái lỗ u tối đột nhiên ói ra "một khối đầm đìa máu", nếu như không phải biết thứ này chắc chắn không có khả năng biết ói máu, Keisy vẫn thật sự cho rằng "nó" bị thương rồi đây!

Cùng lúc đó, Bạch Thiên sớm đã chạy qua xem xét, nhất thời không khỏi hít mấy hơi, hoảng loạn không biết làm sao.

Keisy thấy Bạch Thiên lộ ra thần sắc hoảng loạn như thế đối với khối thịt đầm đìa máu kia, cũng có phần cảm thấy kỳ quái, chẳng qua sau khi mắt thấy Bảo Lợi Long cũng chạy qua, sau đó gào khóc gọi papa, Keisy lập tức vọt qua theo, tức thì nhìn rõ khối thịt đầm đìa máu trước mắt chính là Leola mà vừa rồi bọn họ tìm khắp nơi không thấy.

Keisy lập tức bắt đầu kiểm tra thương thế của Leola, nhưng kỳ quái chính là, trên người của Leola lại không thấy vết thương gì, những máu này giống như là từ lỗ chân lông dồn ra, mà Bạch Thiên ngoại trừ phát giác được thương thế của Leola quái dị, thấp thoáng vừa lại từ trên người Leola cảm giác thấy có cỗ lực lượng vô cùng bá đạo, hình như không giống lắm với lực lượng của Leola bình thường bày ra.

Bạch Thiên sau khi dùng tay áo lau đi máu đầy trên mặt Leola, lập tức liền phát hiện mặt của Leola vậy mà nổi lên ánh sáng nhàn nhạt: "Đấu khí màu tím... Là Long Hoàng đã đả thương Leola!"

"Ai đánh cũng đã không quan trọng, trọng điểm là anh có biện pháp trị hay không?" Keisy cuống cuồng lay thân thể của Bạch Thiên.

Bạch Thiên lại lộ ra biểu tình xấu hổ: "Tôi, tôi vẫn chưa học được trì dũ thuật..."

Nghe thấy trả lời này, Keisy cũng chỉ có thể nhíu mày nói: "Gọi Leola dậy, để anh ta tự mình liệu thương."

Bạch Thiên gật đầu, khẽ lay Leola, trong miệng không ngừng kêu gọi, nhưng Leola lại không mảy may có một chút phản ứng.

"Papa gọi không tỉnh!" Bảo Lợi Long không ngừng gào khóc ở bên cạnh.

Keisy không khỏi trầm mặt: "Xem ra căn bản không cần gọi nữa, Bảo Lợi Long chắc chắn sớm đã dùng tâm linh cảm ứng gọi không ngớt, ngay cả Bảo Lợi Long cái đứa ồn chết người này cũng gọi không tỉnh, vậy cũng không gì có thể gọi tỉnh được Leola rồi."

"Nói không chừng Leola là bởi vì thương thế quá nặng, cho nên ngủ say trước, để cho thân thể tự mình liệu thương?"

Bạch Thiên có chút miễn cưỡng đề xuất giải thích, Keisy cũng chỉ có thể khó hiểu lắc lắc đầu, nhún vai nói: "Tên này thoạt nhìn không phun máu nữa, mặc dù tỉnh không được, nhưng ít nhất cũng chết không được, vậy trước hết đừng quản anh ta nữa, chúng ta nếu còn không làm rõ đây là nơi quỷ quái gì, đợi Long Hoàng đuổi tới, chúng ta một người cũng chạy không thoát rồi."

Keisy chuyển hướng Bảo Lợi Long: "Tiểu quỷ, ngươi lập tức biến thành lớn để chở mấy người chúng ta, chúng ta phải chạy trốn rồi."

Bảo Lợi Long vừa nức nở, vừa cũng biết không đi không được, đành lần nữa biến thành Thần Thánh Bạch Long cao mười mét, Bạch Thiên lập tức ôm lấy Leola đang hôn mê, nhảy lên Liệt Diễm đã biến lớn, sau khi đợi Bảo Lợi Long và Liệt Diễm bay lên cao, liền thấp thoáng có thể nhìn ra phương xa có một tòa thành thị, dưới ra hiệu của Keisy, hai con rồng nhắm thẳng vào tòa thành thị đó bay qua.

Khi bay đến nơi gần thành thị, Bảo Lợi Long lập tức biến trở lại bộ dạng trẻ con, Liệt Diễm cũng biến thành rồng bản thu nhỏ, ba người hai rồng này cứ như thế đi về phía thành thị, đợi đến khi càng đến gần thành thị, xung quanh cũng xuất hiện đoàn người tụm năm tụm ba, bọn họ lúc này mới phát hiện phục sức của những người kia rất kỳ quái, phần lớn đều vô cùng thô sơ —- quần dài vải thô và áo vạt nghiêng, bên hông thì dùng vải buộc lại, nói là đai lưng vừa lại rõ ràng chỉ là chỉ sợi vải.

Nói đến cái cửa thành kia, lại có thể là dùng đá dựng lên, hai cánh cửa lớn vừa nhìn đã biết là bằng gỗ, trên cửa thành còn viết ba chữ lớn "Thắng Thiên Thành".

Càng khiến Keisy nhìn đến suýt tắt thở chính là, khôi giáp mặc trên người hai thủ vệ bên cửa thành đều là Keisy và Bạch Thiên chưa từng thấy qua, thoạt nhìn giống như là làm từ cây mây gì đó, trên tay bọn họ cầm thì là hai thanh trường thương.

Đại Lục Rồng có làm sao, cũng không đến nỗi dùng thứ như cây mây này để làm khôi giáp chứ?

Đoàn người Keisy ở cửa thành đánh giá rất lâu, đồng thời cũng bị người đánh giá rất lâu, chỉ thấy Keisy vừa rồi cố sống cố chết không chịu thừa nhận đây là Đại Lục Rồng vừa lại cười gượng: "Hm... người của Đại Lục Rồng ăn mặc thật là kỳ quái, đúng không?"

Bạch Thiên biết rõ Keisy vừa lại đang tự an ủi mình, cho dù là Đại Lục Rồng cũng không thể nào là cái bộ dạng này, ít nhất chưa từng thấy Long kỵ sĩ nào trong học viện mặc như thế! Càng huống chi, ngôn ngữ lẩm bẩm trong miệng của những người đi qua bên cạnh càng là Bạch Thiên chưa từng nghe qua, mặc dù Đại Lục Rồng có ngôn ngữ của mình, chẳng qua ngôn ngữ của Đại Lục Rồng là môn bắt buộc của kỵ sĩ, thân là kỵ sĩ, Bạch Thiên tuyệt đối không thể nào ngay cả một câu cũng nghe không hiểu!

"Bọn họ vì sao đều nói chúng ta thật kỳ quái?" Bảo Lợi Long mở to mắt hỏi Keisy.

Keisy thì cả mặt kỳ quái hỏi ngược lại: "Ngươi nghe hiểu được bọn họ đang nói cái gì?"

Bảo Lợi Long gật đầu, nhưng đây lại cũng khiến Keisy nổi lên phiền não, vốn còn tưởng rằng mình đã làm dân cư thế giới khác giống Leola, nhưng nếu là ngôn ngữ Bảo Lợi Long nghe hiểu được, làm sao cũng không thể là thế giới khác đi? Hay là nói kỳ thực đây là nơi cư trú của rồng, trước mắt nhìn thấy toàn là rồng hình người?

"Tôi nghĩ tôi biết đây là đâu rồi." Bạch Thiên đột nhiên nói ra câu này, ở lúc Keisy trợn lớn mắt nhìn hắn, Bạch Thiên cười khổ giải thích: "Sau khi lập khế ước với rồng, giữa tâm linh của người và rồng có rất nhiều phương thức có thể tương thông, bao gồm ngôn ngữ..."

Nghe thấy lời này, miệng của Keisy há rất lớn, vậy nghĩa là nói, Bảo Lợi Long sở dĩ hiểu ngôn ngữ ở đây, nguyên nhân là bởi vì chủ nhân của nó, cũng chính là Leola hiểu được ngôn ngữ ở đây, mà nguyên nhân Leola hiểu ngôn ngữ ở đây thì càng không cần phải nói, chắc chắn là bởi vì đây căn bản chính là thế giới Leola sinh sống ban đầu!

"Lần này tệ thật rồi." Nghĩ thông mọi thứ, Keisy đầy mặt vô lực nói.

Bạch Thiên cũng chỉ có cười khổ: "Ít nhất chúng ta không cần vội chạy trốn nữa, Long Hoàng có làm sao cũng sẽ không đuổi đến thế giới khác đi!"

Lúc này, Bảo Lợi Long kéo kéo thuật sĩ bào của Keisy, chỉ vào thủ vệ bên cửa thành nói: "Bọn họ nói chúng ta thật kỳ quái, muốn qua hỏi chúng ta."

Cùng lúc Bảo Lợi Long đang nói, chỉ thấy hai thủ vệ kia quả nhiên đã đi tới, mà đoàn người tò mò cũng chủ động nhường ra một con đường để thủ vệ thông qua, sau đó theo sát ở phía sau thủ vệ ló đầu ra nhìn.

"%*! @%*%*..." Thủ vệ vừa ra khỏi miệng chính là một đống lời nói.

Keisy kéo kéo Bảo Lợi Long hỏi: "Này! Bọn họ đang nói cái gì?"

Bảo Lợi Long lập tức dùng giọng trẻ con nói: "Các ngươi là từ đâu tới? Tới làm cái gì? Con dã thú màu đỏ kia có sẽ cắn người hay không? Người trên tay các ngươi còn sống sao?"

Keisy nhíu mày suy nghĩ một chút, từ đâu tới là chắc chắn không thể nói, tới làm gì đương nhiên cũng trả lời không ra, dã thú màu đỏ hẳn là chỉ Liệt Diễm đi? Vậy thì cái thế giới này hẳn là không tồn tại rồng, không sai, Keisy còn nhớ Leola mới đầu căn bản không biết rồng là gì.

Lúc này, thủ vệ hình như là chờ đến mất kiên nhẫn, vừa lớn tiếng mắng chửi, vừa cầm trường thương trong tay chọc vào Liệt Diễm nho nhỏ, Liệt Diễm lập tức liền tức giận, miệng rồng nho nhỏ há ra, một quả hỏa cầu mười mấy cm liền bắn đi.

Lực sát thương của tiểu hỏa cầu này đương nhiên không lớn, Liệt Diễm chẳng qua là muốn cảnh cáo thủ vệ một chút mà thôi, nhưng thủ vệ và đoàn người xung quanh vừa nhìn thấy quả hỏa cầu này bắn tới, lập tức bắt đầu la hét lên, mà thủ vệ kia cũng ở lúc hỏa cầu đánh lên người hắn, hơn nữa còn dấy lên lửa nho nhỏ, bắt đầu như phát điên gào rú.

"Leola chưa từng dùng qua ma pháp, ngay cả nguyên tố ma pháp cũng không hiểu..." Keisy giờ đây mới nhớ tới điều này, thảm rồi! Thế giới này chắc chắn ngay cả ma pháp cũng không có.

Lúc này mới lĩnh ngộ hiển nhiên là quá chậm rồi, chỉ thấy đoàn người xung quanh đã điên cuồng chen vào trong thành, mà trong thành cũng nổi lên một cơn náo động, tiếp đến, mười mấy người cưỡi theo sinh vật bốn chân mà đám người Keisy chưa từng nhìn thấy dần dần bức cận bọn họ.

Bạch Thiên không khỏi nhíu mày, hỏi Keisy: "Làm sao đây?"

Keisy thì đầy mặt vô lực, xòe hai tay: "Để cho Bảo Lợi Long đi giao tiếp xem thử vậy." Mặc dù cậu không làm sao ôm hi vọng đối với kết quả giao tiếp.

Bạch Thiên gật đầu biểu thị đồng ý, hắn cũng không hi vọng song phương bởi vì hiểu lầm mà động thủ, Bạch Thiên tức khắc cúi xuống nói với Bảo Lợi Long: "Bảo Lợi Long, ngươi nói với bọn họ chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn vào thành nghỉ ngơi, trên tay chúng ta còn có đồng bạn bị thương, cho nên không muốn động thủ."

Bảo Lợi Long nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dù sao nó cũng là lần đầu tiên sử dụng ngôn ngữ này, sau khi nghĩ xong, Bảo Lợi Long lập tức xì là xì lồ nói với mười mấy người kia một hồi, chỉ thấy mấy người kia sau khi nghe xong, mỗi người đều nhíu mày, cũng đối thoại với nhau một hồi, rất lâu, một người trong đó phục sức không giống người khác lắm, thoạt nhìn như là người đầu lĩnh gì đó mở miệng hồi ứng bọn họ.

Bảo Lợi Long phiên dịch nói: "Yêu thuật kỳ quái các ngươi sử dụng, là..." Bảo Lợi Long xác thực suy nghĩ rất lâu mới miễn cưỡng nói tiếp: "Là ma pháp sư sao?"

Ma pháp sư? Nghe thấy câu hỏi này, Keisy sững sờ rất lâu, không phải nói ở đây không có ma pháp sao? Làm sao đột nhiên vừa lại bốc ra cái từ ma pháp sư này? Keisy nghi hoặc hỏi Bảo Lợi Long: "Ngươi xác định bọn họ là nói ma pháp sư?"

Bảo Lợi Long bĩu môi: "Hình như không giống, nhưng Bảo Lợi Long tìm không được từ khác rồi."

"Xem ra là nghề nghiệp đặc thù ở đây." Bạch Thiên lúc này cũng đã hiểu.

Đầu óc của Keisy nhất thời cấp tốc vận chuyển, không biết nghề nghiệp đặc thù này danh tiếng ở đây thế nào? Chẳng qua, cho dù có thảm làm sao, hẳn là cũng không gay go bằng bây giờ chứ? Cùng lắm chính là bỏ chạy thôi, Keisy mở miệng hỏi Bạch Thiên bên cạnh: "Công lực của mười mấy người này thế nào? Anh đánh thắng được không?"

Bạch Thiên nhíu mày: "Bọn họ ngay cả thực lực của kỵ sĩ vân lục cũng không có đạt tới."

Vậy chính là nói không có gì phải sợ rồi? Keisy cuối cùng cũng mặt mày hớn hở lên, trực tiếp nói với Bảo Lợi Long: "Ngươi cứ nói chúng ta là ma pháp sư được rồi, xem xem phản ứng của bọn họ làm sao rồi tính sau đi!"

Giọng trẻ con non nớt của Bảo Lợi Long lần nữa vang lên, chỉ thấy mười mấy người kia nhất thời đều trợn lớn mắt, trong ánh mắt nhìn về phía đám người Keisy thấp thoáng mang theo thần sắc cung kính, đây khiến cho Keisy hưng phấn suýt nữa muốn nhảy lên giơ chữ Y! Xui lâu như thế, người khác vào lỗ đen đều tùy tiện là trở về rồi, mình lại cứ đen đủi như vậy, vào một lần liền trúng giải lớn.

Bây giờ cuối cùng cũng có chuyện là hơi hơi may mắn một chút, Keisy suýt nữa muốn quỳ xuống để cảm tạ trời cao, chẳng qua nhìn thấy những người đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình, Keisy vẫn là quyết định cái quỳ này cứ để đó, Keisy vội vàng đẩy đẩy Bảo Lợi Long: "Này, nói với bọn họ chúng ta muốn vào thành."

Chỉ thấy Bảo Lợi Long đang mở to mắt nghe những người kia tranh biện, lập tức quay đầu nói với Keisy: "Keisy, có người không tin Keisy là ma pháp sư."

Keisy thuận mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy mười mấy người đang tranh biện với nhau, Keisy nhíu nhíu mày, ngay sau đó niệm cái đoản chú, tiếp đến, lòng bàn tay của cậu lập tức bốc ra tiểu hỏa cầu, còn cố ý tiện tay ném qua ném lại, đây lập tức khiến những người đang tranh biện kia tất cả nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Keisy dứt khoát đẩy đẩy Bạch Thiên bên cạnh: "Này, phát chút hào quang ra cho bọn họ coi thử."

"Hào quang? Đấu khí sao?"

Bạch Thiên nhất thời có chút phản ứng không kịp, chẳng qua sau khi nhìn thấy Keisy gật đầu, hắn cũng làm theo đó.

Khi đấu khí màu lam của Bạch Thiên vừa phát, người đối diện lúc này cũng không còn lộ vẻ hoài nghi nữa, kẻ thoạt nhìn như là đầu lĩnh trong đó thậm chí nhảy xuống ngựa, cung kính đi tới, trong miệng vừa lại đọc một chuỗi.

Lần này Bảo Lợi Long không cần Keisy nhắc nhở liền lập tức tự động làm máy phiên dịch nho nhỏ: "Xin hỏi ma pháp sư đại nhân là đến viếng thăm ma pháp sư khác của Triêu Thiên Quan sao?"

"Triêu Thiên Quan?" Keisy lộ ra thần sắc do

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Linh Lung Dẫn