Saved Font

Trước/57Sau

Chồng Là Thầy Giáo

Chương 55 (Chương Cuối)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tô Tiểu Mộc chĩa con dao nhọn vào phía Yên Nhi, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi lã chã. Lúc này trông cô ta thật đáng sợ! Mọi người hoảng hốt, khuyên can cô bình tĩnh, khuyên hết lời nhưng lí trí cô ta bây giờ không tài nào khống chế được. Người ta nói "điên vì tình, vì tình mà điên" một khi mắc vào sợi dây yêu đương mà không tìm được lối thoát thì sẽ trở thành một căn bệnh.

Yên Nhi hoảng sợ, cô lùi lại từng bước, đặt đứa nhỏ đang khóc xuống ghế cẩn thận. Cô nhìn vào mắt Tô Tiểu Mộc rồi nhìn sang Nhất Nam. Trông anh còn sợ sệt hơn cả cô bây giờ.

Đúng, anh rất sợ. Sợ cảm giác cô đơn trống trải, sợ một khi con dao kia làm tổn thương cô thì trái tim anh không thể nào chịu đựng được nữa. Anh sợ mất cô...

Con dao cách Yên Nhi không xa lắm chỉ cần động thủ là có thể đâm cô bất cứ lúc nào. Tô Tiểu Mộc gào lên, cô ta không còn giống cái lần đầu tiên gặp, lần đầu tiên của cái tuổi mười tám của Yên Nhi gặp được một cô gái dịu dàng lại tôn trọng tình yêu và trân quý nó như vậy! Nhưng Tô Tiểu Mộc đã sai, cô ta không gìn giữ được thứ tình cảm đó mà đã vấy bẩn nó bằng những hành động đê hèn!

- Nếu mày không xuất hiện, tao và Nhất Nam đã có một cuộc sống bình thường! Tại mày...chính mày....tại sao mày lại chen vào giữa tao và anh ấy? Hả?

Bây giờ Yên Nhi rất sợ, đúng. Cô chỉ cần làm Tô Tiểu Mộc thêm điên cuồng một chút nữa thì cô ta chẳng ngần ngại mà đâm chết cô cả. Yên Nhi lấy lại bình tĩnh dù khuôn mặt cô hiện lên toàn tia sợ hãi.

Cô nhớ lại ngày ở bệnh viện, cái tát ấy, cả bó hoa cúc trắng mang hàm ý chết chóc. Những lời nói mà Tô Tiểu Mộc khiến cô đau nhói phát bệnh. Từng chút, từng chút hiện về...đau đớn, xót xa, cơn nhói lòng khi ấy làm cô tuyệt vọng bao nhiêu thì bây giờ Tô Tiểu Mộc cũng phải hiểu rõ đôi chút!

Yên Nhi bắt đầu nói, cô cắn răng, đánh cược mạng sống của mình trước mắt họ.

- Người chĩa dao bây giờ không phải là chị! Ba năm trước chị tới bệnh viện cầm hoa cúc trắng thăm tôi? Chị đã tát tôi, nhớ chứ? Chị nói tôi là người thứ ba chen vào giữa chị và Nhất Nam, chị còn bảo tôi tránh xa anh ấy. Tôi đã chịu đựng chị, tôi đã rời đi...

Từng lời, từng lời nhắc Tô Tiểu Mộc nhớ về ngày đó. Tay cầm dao run run miệng lắp bắp không nói được điều gì. Họ yên lặng lắng nghe Yên Nhi nói, có quá nhiều điều về cô bé này mà họ chưa hề biết và cảm nhận được. Riêng anh, Nhất Nam càng bực tức hơn, lý do cô phát bệnh nặng và ra nước ngoài cũng chính Tô Tiểu Mộc làm ra. Những lời nói dối lại thêm lời nói dối khác, ai tin được cô ta nữa đây?

- Chị bây giờ còn cầm dao chĩa vào tôi nhưng năm đó tôi không hề cầm dao chĩa vào chị. Chính chị đã vấy bẩn tình yêu của mình, không phải cứ chiếm hữu dùng mọi cách ép anh ấy bên cạnh thì đó mới gọi là yêu đâu...

Tô Tiểu Mộc lắc lắc đầu, thở dốc, chính Yên Nhi đang kích thích sự điên loạn của cô ta. Dường như không thể khống chế mình thêm nữa, Tô Tiểu Mộc tiến đến chĩa mũi dao vào người Yên Nhi.

Sụt!!!!!

Tiếng dao xuyên qua lớp thịt đâm vào trong cơ thể, máu từ từ rỉ ra thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng. Đã kịp lúc, anh ôm trọn Yên Nhi vào lòng mình đỡ cho cô nhát dao ban nãy, anh khẽ nói.

- Anh sẽ không để em bị tổn thương nữa đâu...đừng bỏ anh...

Nhất Nam gục đầu trên tấm thân mảnh khảnh, cô ôm lấy vết thương để nó không rỉ máu. Tất cả đều hoảng hốt riêng Yên Nhi lại bình tĩnh đến lạ, nét mặt cô xanh lét đôi mắt thấm đẫm nỗi nhớ nhung cùng đau xót. Cô không rời bỏ anh, cô chỉ muốn Tô Tiểu Mộc hiểu rõ về sự ngu ngốc của bản thân mà thôi!

Bàn tay cô thấm đẫm máu, Yên Nhi hét lên khiến mọi người giật mình.

- Gọi cấp cứu! Nhanh lên!

Nhất Vĩnh Trạch nhanh chóng gọi điện thoại, lão gia tử thì ngất lịm đi. Ông đã già thực sự, mọi việc như này ông không thể chịu nổi nữa. Tô Tiểu Mộc sợ hãi nhìn con dao và bàn tay dính một chút máu anh nhìn lên cả cơ thể anh bị cô làm thương tổn.

Não cô đau đớn, ôm lấy Nhất Tư Mã đang bên cạnh, Tô Tiểu Mộc sợ hãi khóc nấc nhìn. Cả căn nhà trở thành một cảnh tang thương...

[…]

Nhất Nam ở trong phòng cấp cứu, lão gia tử nằm trong phòng hồi sức, Tô Tiểu Mộc điên loạn...

Liên Tuyết lo lắng bắt taxi tới, có cả Tầm Kha Thảo nữa. Vừa đến nơi thấy Yên Nhi ngồi cứng đờ trước cửa phòng bệnh. Cô không khóc, bình tĩnh, cô rất mạnh mẽ, cô tin anh sẽ không bị sao hết...

Thấy bộ dáng gắng gượng đó, Liên Tuyết cũng không dám khóc nữa, bà sợ Yên Nhi sẽ đau lòng theo bà mất. Kha Thảo tiến đến vỗ nhẹ lên vai cô.

- Không sao đâu...

Bà bắt gặp ánh mắt Nhất Vĩnh Trạch đang hướng nhìn mình. Mọi lầm lỡ của tuổi trẻ bồng bột, sự nông cạn của tuổi mới lớn khiến bà có xúc cảm. Đã hận ông lâu như vậy nhưng ông không hề thay lòng đổi dạ, ông vẫn vậy, giống Nhất Nam. Tình cảm sẽ không thay đổi một khi đã tin tưởng ai đó!

Cuối cùng, bà quyết định tiến một bước chủ động tới nói chuyện với Nhất Vĩnh Trạch. Ông không ngạc nhiên mà đổi lại rất vui mừng. Tuổi tuy cao nhưng nhiệt huyết vẫn còn, ngày đầu tiên ông gặp bà, lỡ vương phải đôi mắt ấy chẳng biết vì sao không còn lối thoát!

Đợi anh trong sự im lặng, Yên Nhi rất lo lắng nhưng cô không thể hiện cho tới khi cánh cửa phòng bệnh mở ra.

- Vết thương khá sâu, bệnh nhân còn yếu mong người nhà chăm sóc cẩn thận. Còn lại thì không việc gì!

Nghe xong, Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm vội vã đẩy cửa nhìn anh một cái rồi chạy nhanh xuống mua thức ăn. Tim cô đã có sức sống, ngay tại giây phút anh bị đâm ấy, cô như đóng băng tại chỗ, rất muốn khóc nhưng anh dựa vào cô, cô biết anh không muốn cô đau lòng...

Đến khi trở về giường bệnh, Nhất Nam vẫn chưa tỉnh chỉ thấy giữa Liên Tuyết và Nhất Vĩnh Trạch đã có một mối quan hệ khác. Ông cũng niềm nở với Yên Nhi hơn, sau khi trò chuyện, ông mới hiểu rõ anh và người con gái mà Nhất Nam yêu thương. Giữa họ là niềm tin tưởng, Nhất Nam đã dũng cảm hơn bố mình, anh tìm được thứ mà anh thích thứ mà anh xứng đáng có được.

Buổi tối hôm ấy có lẽ rất dài đối với Yên Nhi, cô không thể ngủ được. Yên Nhi nắm chặt lấy tay Nhất Nam, cô nhìn ngắm khuôn mặt anh rất lâu dường như là ngắm cả một đêm liền.

Cô chẳng biết mình đã thiếp đi lúc mấy giờ, khi tỉnh lại thì anh vẫn nằm im lìm một cách bất động!

Bác sĩ nói sẽ tỉnh lại sớm mà, sao anh chưa tỉnh? Cô rất lo lắng, bây giờ rất muốn ôm lấy anh mà khóc một trận cho thỏa thích. Cô không mạnh mẽ được nữa rồi... Yên Nhi bắt đầu rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt tuôn ra nhiều hơn cô lau mãi nhưng chẳng hết. Nước mắt rơi xuống bàn tay anh, ấm nóng, mặn chát!

Nhịp tim cô khựng lại, cả người bàng hoàng với thân thể đang ôm mình. Yên Nhi nhớ mùi hương này, mùi trên cơ thể anh! Cô nắm lấy áo anh khóc nức nở, anh tính đùa sự kiên nhẫn của cô sao chứ? Nhất Nam ôm cô, kệ cho cô khóc, anh khẽ dỗ ngọt.

- Anh tưởng em sẽ mạnh mẽ chứ! Nín đi nào!

- Em rất mạnh mẽ mà...giữ tình cảm ba về gặp anh, đối đầu với con dao nhọn sắc, cứng rắn khi anh bị thương...nhưng em không thể mạnh mẽ được khi thấy anh như vậy! Huhu...

Dù gì cô cũng là con gái, chỉ muốn dựa vào người mình yêu mà khóc những lúc buồn. Yên Nhi là một cô gái bình thường, cô không phải siêu nhân hay anh hùng cả. Khóc thì vẫn phải khóc, buồn thì vẫn phải buồn...vậy thôi!

Sau khi mọi thứ qua rồi, Nhất Nam mở tờ báo sáng sớm ra xem. Tin tức về lễ đính hôn anh và Tô Tiểu Mộc đều được làm rõ và đứa con cũng vậy!

Anh nhìn Yên Nhi cười tươi, cô đang gọt táo cho anh. Ánh nắng ban mai chiếu lên mái tóc len lỏi qua kẽ tóc phản chiếu đôi mắt cô. Nhất Nam đưa tay vuốt nhẹ tóc cô sang mang tai, Yên Nhi ngẩng lên nhìn anh.

- Anh làm gì vậy?

- Ngắm em!

Cô thẹn thùng cúi xuống. Trêu chọc cô là chuyện hàng ngày rồi...cánh cửa phòng bật mở, Nhất Vĩnh Trạch, Nhất Tư Mã, Liên Tuyết từng người tiến vào. Nhất Nam im lặng, đọc báo tiếp.

- Bảo bối, con khỏe chưa?

Bà tới vuốt ve mái tóc anh, bà e dè nói chuyện.

- Ờ...ờm...vấn đề là họ đến có chuyện muốn nói...

Anh không phản ứng, Nhất Vĩnh Trạch vội mở lời trước. Ông biết bản thân ông làm bố nhưng chưa đến nơi đến chốn, tính mạng của anh suýt nữa thì vì sự ngu ngốc của ông hại chết.

- Bố...xin lỗi về tất cả! Con có thể...

Chưa dứt câu, Nhất Nam đã chặn lại.

- Không trách! Là do con không biết sự thật đằng sau câu chuyện. Chỉ mong bố có thể chăm sóc cho mẹ con, bù đắp cho bà ấy...vậy là được rồi!

Liên Tuyết cười vui vẻ nhìn ông, tay nhéo nhéo má anh.

- Aizaaa...con trai lớn rồi hiểu chuyện quá! Moahhhh...

Bà đang tính chu choe hôn anh thì bị Nhất Nam đẩy ra. Anh dịch gần đến chỗ Yên Nhi cầm lấy tay cô.

- Nụ hôn đầu của con không dành cho mẹ được!

- Cái gì? Nụ hôn đầu?

Bà hoảng hốt, nụ hôn đầu chưa mất sao? Có cần phải giữ gìn ghê như vậy không chứ. Nhất Nam vội đáp.

- Nụ hôn đầu của ngày!

Họ cười, Nhất Tư Mã im lặng, cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Vì lỗi sai quá nhiều, gây thù quá lớn, liệu anh có tha thứ cho không?

- Tư Mã, muốn nói gì?

Chưa kịp nói đã bị anh tóm đuôi, Tư Mã vội vàng chộp lấy cơ hội.

- Em xin lỗi, là do em tất, em lại đi phá hoại chuyện của anh...em...em thực sự rất hối hận. Nhưng...anh hãy...

- Chuyện gì?

- Tha thứ cho Tiểu Mộc, cô ấy...bác sĩ khám bệnh cho biết Tiểu Mộc có vấn đề về não mắc chứng điên loạn. Có lẽ...sống vậy cả đời...

Có những người sinh ra không dành cho nhau. Có những người lại luôn đi làm nhân vật phụ độc ác trong chuyện tình cảm của người khác. Chắc do số phận đã an bài...cô sẽ không tìn thấy người yêu thương cô thật lòng. Đến khi thấy rồi thì chẳng biết được gì nữa...

[…]

Một tháng sau.

Trên tháp Paris cao lồng lộng, gió trời thổi tóc Yên Nhi bay phấp phới, nụ cười cô tan vào trong gió.

- Vui quá! Cuối cùng khi em đứng đây cũng có thể đứng cạnh anh!

Cô mỉm cười quay sang nhìn, vật sáng lấp lánh trong đêm tối...là nhẫn! Yên Nhi nghe trái tim mình đập rất mạnh. Ở đây không có nhiều người, không có cái gì được chuẩn bị từ trước chỉ có Nhất Nam trước mặt.

Anh đã quỳ xuống đưa chiếc nhẫn ấy ra...chiếc nhẫn mà anh dùng chính số tiền mình mua được cô có thể nhận ra nó!

- Je t'aime - anh yêu em! Lấy anh nhé?

- Em tưởng lúc đấy anh ngủ rồi chứ!

- Ngủ nhưng anh nghe thấy thì sao?

Cô cắn môi, xòe tay ra trước mặt anh, e thẹn. Nhất Nam hỏi.

- Em đưa tay làm gì?

- Đeo nhẫn! Anh không đeo ý gì?

- Có!

Tính rút tay về thì Nhất Nam kéo lại đeo nhẫn lên tay cô. Chiếc nhẫn lấp lánh giữa màn đêm, chỉ có bàn tay này mới có thể đeo nó đẹp đến thế.

Anh hôn nhẹ lên tay cô, chỉ mong cô sống hạnh phúc, yên ổn và không đau khổ nữa...

Tình yêu trên tháp Paris! Sẽ mãi mãi bên nhau...trọn đời!

[Hết]

P/s : cám ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này nhé! Vì truyện cũng khá lâu rồi mà nay mới hoàn được cũng rất xin lỗi a...có nhiều chỗ thiếu sót tớ sẽ chỉnh sửa để nó được hoàn thiện hơn ???? sẽ có ngoại truyện nhaa :3333 vẫn là cảm ơn các bạn đã theo dõi ạ ^^

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần