Saved Font

Trước/306Sau

Ma Đế Quân

Chương 131: Tề Gia Nhị Thế Tổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lão thái thái lập tức cười tươi roi rói, lắc đầu nói:

- Ai nha ai nha, thua mấy đứa các ngươi! Thôi, buổi sáng hàng ngày đến đây dọn dẹp, tối lúc nào đóng cửa lại về! Đứng dậy!

Chúng nữ nghe vậy lập tức vui mừng hớn hở, mau chóng đứng dậy, người cầm chổi, người cầm khăn đi dọn dẹp lại Vân Y Quan. Lúc này, lão thái thái nói dù nhỏ với Thanh Ngọc nhưng tất cả mọi người đều nghe được:

- Hài tử! Con có biết cái gì là mạnh nhất trong thiên địa này không?

Thanh Ngọc vẫn đang bóp vai cho lão thái thái, thành thực trả lời:

- Dạ, con không biết.

Lão thái thái hỏi tiếp:

- Nếu bây giờ ta bảo con là tất cả vũ trụ này được diễn sinh ra từ cơ thể một con người, con có tin không?

Thanh Ngọc và chúng nữ nghe xong đều phải ngơ ngác dừng việc đang làm lại, nhưng lúc sau thì lại tiếp tục.

Lão thái thái nói:

- Trong cơ thể con có gì?

Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, rồi hoảng hốt hỏi:

- Là phù văn ạ?

Lão thái thái chống gậy xuống đất một cái, nói:

- Đúng rồi, thông minh. Con nên biết, phù văn đại diện cho Đại Đạo chí lý, diễn sinh ra từ muôn ngàn Chân Đạo. Trong người con bây giờ mới có vài loại mà thôi. Hơn nữa người ta muốn nắm giữ sức mạnh phù văn thì phải đào sâu nghiên cứu, lại còn phải sáng chế chiêu thức, nhưng còn con thì sao?

Thanh Ngọc nghe tới đây mà như được mở ra một bầu trời kiến thức mới!

Đúng là Đại Đạo khó lường, vô biên vô hạn, học có khi đến cả đời này cũng chưa thể nào hết được.

Bản thân Thanh Ngọc mang trong mình Thôn Thiên Ma Thể, có thể hấp thụ phù văn vào trong người để tăng sức mạnh. Chính Hệ thống đã nói với hắn như thế.

Lão thái thái lại nói:

- Phù văn xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, từ trong một hạt bụi nhỏ ly ty cho tới tận vũ trụ khổng lồ. Đi, đi làm việc đi, mỗi ngày ta sẽ dành hai canh giờ dạy các con học về phù văn.

Thanh Ngọc nghe vậy, lập tức vui mừng, nhanh nhanh chóng chóng thu xếp dọn dẹp trong Vân Y Quan.

Thế là sự lạ xảy ra, hai đại công tử Nguyễn gia thì đi làm tiểu nhị tửu lâu, còn hai đại tiểu thư, cùng tiểu thái tử và phu nhân thì lại đi làm dược đồng dược nữ, hơn nữa còn vô cùng cam tâm tình nguyện.

Mọi việc an ổn được một lúc, thì lại có chuyện xảy ra.

Tên tiểu bạch kiểm Tề Văn Khôi kia lúc này lại dẫn theo hơn ba mươi thủ hạ, tu vi cao nhất trong đó có ba tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đang đằng đằng sát khí, tiến tới Vân Y Quan.

Từ đằng xa, Thanh Ngọc đang sơn sửa lại bảng hiệu thì lập tức bỏ bút lông xuống.

Xem ra chưa mất mạng là vẫn chưa an ổn được đâu đấy.

Thanh Ngọc suy tính một chút, xem xử lý thế nào cho tốt.

Hắn cười cười, lập tức đứng ra giữa đường, không có chút ý tứ né tránh nào cả. Từ đằng xa, Thanh Ngọc đã cảm nhận được hai hơi thở cường đại, có lẽ là tu sĩ Đại Thừa, đang ẩn thân đi theo tên tiểu bạch kiểm này. Nhưng hắn cũng không hề lo lắng.

Chưa nói tới chuyện có năm luồng khí tức ở trong Nguyễn gia đang theo dõi về phía này, thì còn lão thái thái đang ngồi nhắm mắt để Phù Hoa bóp vai ở ngay bên kia, và Trọng Tần lão nhân gia còn đang hé cửa sổ ra xem náo nhiệt nữa.

Thanh Ngọc cười cười, xem ra không tránh khỏi một trận chiến.

Tên Tề Văn Khôi lúc này đã thay lại y phục, bộ dạng ta đây là bố thiên hạ, lập tức đến trước mặt Thanh Ngọc, hất hàm nói:

- Sao? Tiểu tử? Ngươi ương bướng nữa cho ta xem?

Thanh Ngọc đứng im khoanh tay, không hề nói gì cả.

Nhưng đến khi tên này đưa tay ra muốn đấm vào ngực Thanh Ngọc thì bỗng nhiên cả người hắn bị chẻ ra làm đôi, máu tươi văng tung tóe.

Người đi đường hai bên lập tức sợ hãi chạy mất, nhưng vẫn có một số tu sĩ nán lại xem náo nhiệt.

Thanh Ngọc hai tay cầm song kiếm, đứng im giữa đường, nói nhỏ nhưng làm ai cũng nghe thấy:

- Không định đi lên à?

Lập tức, ba tên Hóa Thần hậu kỳ rút ra Hoàng khí của mình. Một tên cầm một cây đại đao, còn hai tên khác lại cầm kiếm, lăm lăm thủ thế, chưa lập tức tràn lên tấn công.

Thanh Ngọc động.

Chân đạp Thập Lý Bộ, để lại vô số tàn ảnh, Thanh Ngọc tung ra một chiêu Kinh Tuyết Trảm. Kiếm khí như hồng, ba đào hãi lãng, mỗi tia kiếm khí trên đường bay lại tách thành chín tia, mang theo lôi điện lập lờ chém về phía đám người Tề gia.

Ba tên tu sĩ Hóa Thần thì kích hoạt Vương giáp phòng ngự, đỡ được một chiêu, nhưng còn tất cả đám binh tôm tướng cua ở đằng sau thì không được may mắn như vậy.

Tất cả bọn chúng đều bị kiếm khí xoắn thành mưa máu, chết không toàn thây, vài tên nguyên anh cũng không thể chạy thoát.

Thanh Ngọc cong tay bắn ra vô số đạo Băng Liên bằng hỏa diễm xanh biếc, thiêu rụi toàn bộ số nguyên anh còn lại.

Ba tên Hóa Thần biết không thể chờ đợi thêm nữa, lập tức lấy ra một cái đại đỉnh Hoàng khí thượng phẩm, cả ba dồn hết chân khí vào trong đó, muốn tung ra sát chiêu.

Bỗng dưng, đại đỉnh biến lớn, lại tách ra làm chín tôn đại đỉnh khổng lồ, muốn giáng từ trên cao xuống đè chết Thanh Ngọc.

Thanh Ngọc không hề để ý, Ma Linh mục của hắn nhanh chóng được triển khai. Chín tôn đại đỉnh kia chỉ có một tôn là thật mà thôi. Thanh Ngọc xoay ngược tay cầm kiếm, lượn một vòng trên không, chém ra một Lạc Nhật Trảm về phía tôn đại đỉnh thật.

Sau đó, hắn tức tốc thi triển ba lần Toái Hồn Đao về mấy tên kia, rồi đạp Thập Lý Bộ xông đến, hai tay nắm chặt Trảm Thiên mà tung ra Toái Tinh Trảm.

Khi ba tên tu sĩ Hóa Thần nổ tung xác mà chết cũng là lúc tôn đại đỉnh trên cao bị chẻ ra làm đôi.

Ầm…Ầm…

Từ lúc tên Tề Văn Khôi dẫn người đến tới bây giờ mới chưa đến ba mươi hơi thở mà thôi, chiến cuộc đã được phân định rõ ràng.

Lúc này, một đại thủ bằng chân khí hiện ra trong không trung, muốn tóm lấy Thanh Ngọc.

Bỗng dưng, đại thủ này lập tức bị một đường thương khí bá đạo đánh tan ngay lập tức, sau đó một giọng nói truyền ra:

- Tề gia cho người tới ức hiếp cháu ta, là xem Nguyễn gia ta là quả hồng mềm hay sao?

Lập tức, hai thanh trường thương bằng chân khí khổng lồ màu vàng chói mắt từ trên không hiện ra, rồi tức tốc cắm xuống chỗ hai tên Đại Thừa Tề gia đang ẩn nấp đứng đó.

Dị biến lại phát sinh, hai thiết phiến hư ảo bằng chân khí khác từ phía Tề gia thủ phủ lao đến, hóa giải hai đường thương này, sau đó một âm thanh vang lên:

- Nguyễn lão huynh đừng nóng, là do tên đệ tử dòng chính Tề gia ta tự ý làm càn, không biết đã mạo phạm đến quý tôn tử, nay hắn đã đền mạng rồi, không oan chút nào. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, Nguyễn lão huynh giơ cao đánh khẽ!

Hai tên Đại Thừa Tề gia sau khi thoát chết thì lập tức lắc mình biến mất trong không trung. Lão gia tử Nguyễn Nhạc gầm lên một tiếng giận dữ:

- Mở cái mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho kỹ càng, kẻ nào dám động tới cháu ta thì Nguyễn Nhạc ta sẽ san bằng cả nhà kẻ đó thành bình địa!

Một cuộc ân oán cứ như vậy mà kết thúc, không ai dám ho he câu nào. Thanh Ngọc thu lại chiến lợi phẩm, sau đó đốt sạch sẽ tàn tích xung quanh, rồi lại trở vào Y Quan.

Buổi chiều, lão thái thái bắt đầu lấy ra một đống bàn học, đang bắt đầu định dạy dỗ đám Thanh Ngọc thì lão gia tử Nguyễn Nhạc lại tiến vào Y Quan.

Lão gia tử hành lễ rồi nói với lão thái thái:

- Tiền bối, nơi này không thích hợp để dạy đám trẻ học tập, xin người quá bộ vào Nguyễn gia ta vài bước chân, đã có nơi được chuẩn bị sẵn sàng, xin tiền bối di giá!

Lão thái thái nói:

- Lão gia tử có lòng rồi! Được, chúng ta đi!

Khi mọi người vừa tới một đình viện thì đã thấy ở bên kia, Trọng Tần lão nhân gia đang bắt ba tên Nguyễn Anh đứng tấn bưng chậu nước, trông có vẻ vô cùng khổ sở.

Lão thái thái đi qua khinh miệt nói:

- Lão già mất nết!

Trọng Tần cũng không chịu thiệt mà đáp lại:

- Mụ già xấu xí!

Đám người Thanh Ngọc và lão gia tử đi sau cũng không dám có ý kiến gì, chỉ biết bụm miệng cười nhẹ.

Lúc sau, khi tất cả mọi người đã an ổn vị trí, thì lão gia tử và Trương Bá trưởng lão cũng mặt dày mà ngồi ở một cái bàn cuối cùng, ra vẻ ta đây một lòng hướng đạo.

Lão thái thái cũng mặc kệ, bắt đầu nói:

- Hôm nay là bài học đầu tiên, ta dạy các con thế nào là Kim phù văn…

Một ngày học tập kết thúc, mọi người đều có thành quả và cảm ngộ cho riêng mình. Kiến thức của lão thái thái vô cùng uyên thâm, khiến tất cả đều được lợi ích không nhỏ, nhất là Mai Sương Sương.

Mai Sương Sương là Vương phù sư, phù văn đối với nàng là vô cùng quan trọng, hơn nữa chính nàng lại là người mang linh căn Kim hệ.

Lúc này, Phương lão chạy tới đưa cho Thanh Ngọc một cái nhẫn trữ vật rồi nói:

- Thiếu gia, số hàng hôm qua bị bán sạch sẽ rồi, còn đây là nguyên liệu người cần, tiền thừa cũng ở đây!

Trước/306Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vượng Phu Nông Dân Cá Thể Vợ