Saved Font

Trước/18Sau

Nên Yêu Hay Nên Hận Đây, Bệ Hạ Của Ta.

Chương 12: Làm Loạn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tuy ngốc nhưng Nhật Vinh rất biết giữ lời hứa, nói sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời Linh Nhi là sẽ một mực làm theo, không than vãn lấy một lời. Hắn chiều chuộng Linh Nhi như một người chồng chiều chuộng vợ mình, Linh Nhi cũng cảm thấy rất vui, cứ vậy mà tranh thủ bắt nạt hắn, dù sao nàng cũng chịu nhiều thiệt thòi mà. Dù xảy ra chuyện không mong muốn nhưng nói thật Linh Nhi đã có khoảng thời gian khiến nàng vui vẻ thật sự.

Nhưng rồi quãng thời gian vui vẻ đó không kéo dài được lâu, chuyện Linh Nhi và Nhật Vinh ăn nằm với nhau lộ ra ngoài và tất nhiên đã đến tai Đan Thanh. Nghe được tin này Đan Thanh giận run cả người, làm nàng nhớ tới chuyện tối hôm đó, đúng là nhục nhã mà.

Thực ra hoàng hậu cho Nhật Vinh học những thứ nhạy cảm kia là có mục đích cả, người muốn mau chóng có... cháu bồng càng sớm càng tốt để mong có thể lấy lại vị thế của mình. Nhật Vinh tuy ngốc nhưng vẫn phát triển như một người bình thường, vậy nên hoàng hậu đã cố tình mời người đến dạy, cho hắn tiếp thu những “bài học” đó, để hắn “nghẹn” lâu lâu một chút thì hành sự sẽ thuận lợi hơn. Ngày mà hoàng hậu đích thân tới và đưa Nhật Vinh đi là đi tới chỗ Đan Thanh. Tới nơi liền có người đưa Nhật Vinh đi tắm, chuẩn bị, Nhật Vinh không thích có người lạ chạm vào nhưng cũng không thể phản đối vì có mẫu hậu hắn ở đây. Còn về phần Đan Thanh thì không cần phải lo, hoàng hậu đã tới gặp nàng ta nói chuyện từ trước, dù không muốn thì nàng ta cũng đâu dám lên tiếng, đành đồng ý.

Nhật Vinh tắm rửa sạch sẽ xong thì được người đưa vào phòng, bảo hắn ngồi ở giường đợi một chút. Nhật Vinh không biết gì, ngơ ngác ngồi ngoan trên giường. Xung quanh khá tối vì chỉ có một cái đèn được thắp sáng, Nhật Vinh không biết làm gì cứ nhìn chăm chăm vào cái đèn đó.

“Thái tử” Bất ngờ có một giọng nói êm dịu vang lên, Nhật Vinh nghe thấy cũng hơi giật mình và cảm thấy hình như có ai đang lại gần mình. Là Đan Thanh, nàng ta vốn dĩ đã đứng bên cạnh giường từ trước, có lẽ do phòng tối nên Nhật Vinh không để ý thấy. Nàng ta từ từ tiến tới chỗ Nhật Vinh, đưa tay chạm nhẹ lên má hắn, vuốt ve “Thái tử, hôm nay... chúng ta chơi trò vợ chồng nhé”, vừa dứt lời, Đan Thanh cởi phăng áo của Nhật Vinh ra. Nhật Vinh ngạc nhiên, cả người đơ cứng không biết phải làm gì, Đan Thanh cứ vậy mà làm tới, từ từ đè Nhật Vinh nằm xuống giường. Nàng im lặng nhìn Nhật Vinh một lúc, tuy là kẻ ngốc nhưng nàng không thể phủ nhận rằng Nhật Vinh rất khôi ngô, cơ thể cũng đẹp nữa, nói chung là rất hoàn mỹ, càng nhìn càng thích. Đan Thanh nhớ lại những gì được miêu tả cuốn sách hoàng hậu đưa cho, là cuốn sách mà trước giờ Nhật Vinh được học, nàng ngồi lên rồi bắt đầu vuốt ve cơ thể của Nhật Vinh rồi từ từ đưa tay xuống chỗ nhạy cảm nhất trên người hắn. Nhật Vinh không cử động nhưng hắn đã bị nàng kích thích và bắt đầu thở mạnh. Đan Thanh biết vậy liền cởi bớt y phục ra, trên người chỉ còn lại cái áo yếm, nàng cúi xuống sát bên tai Nhật Vinh nói nhỏ “Thái tử, chiều chuộng ta nhé”.

Nhật Vinh tuy bị kích thích nhưng lại không hề thích cảm giác này, hắn ghét bị người lạ chạm vào, không những thế đến mùi lạ hắn cũng không thích. Đan Thanh ghé sát vào như vậy làm mùi trên người nàng ta xộc vào mũi khiến hắn như bừng tỉnh, thô bạo đẩy Đan Thanh ra khiến nàng ta té khỏi giường. Bị đẩy ra té lăn ra khỏi giường, Đan Thanh đau điếng người, không kiềm chế được mà thét lên “Người làm cái gì vậy?”. Nhật Vinh không mảy may quan tâm, cầm áo của mình rồi chạy thẳng ra khỏi phòng. Sau đó có chuyện gì thì... biết rồi đấy.

Đan Thanh vì vậy mà tức nghẹn tức nghẹn mấy ngày, ấy vậy mà khi than thở lại với hoàng hậu thì chỉ nhận được sự lạnh nhạt khiến nàng càng uất ức hơn. Người biết chuyện đêm hôm đó vốn không ít nay lại thêm chuyện này thì đúng là không biết phải dấu mặt đi đâu cho hết xấu hổ nữa. Không để bản thân phải chịu thiệt như vậy, Đan Thanh đùng đùng đi tới cung thái tử bắt gian.

Tới nơi, Đan Thanh ngăn không cho ai được vào trong báo trước với thái tử, tự mình lặng lẽ đi vào. Vào phòng Đan Thanh lập tức sôi máu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình, Nhật Vinh và Linh Nhi đang ôm nhau ngủ vô cùng tình tứ. Đan Thanh tức giận hét lớn “Lôi ả tiện nhân kia ra ngoài ngay cho ta”. Ngay lập tức lính canh xông vào lôi Linh Nhi một cách hết sức mạnh bạo khiến Linh Nhi và Nhật Vinh bừng tỉnh. Linh Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoang mang nhìn xung quanh rồi nhìn Nhật Vinh như muốn cầu cứu. Nhật Vinh cũng thất thần chưa bình tâm lại được, mãi tới khi Linh Nhi bị lôi ra khỏi phòng thì hắn mới cuống cuồng chạy theo.

Đan Thanh bắt Linh Nhi quỳ xuống trước mặt rồi tiến lại gần, nàng ta nâng mặt Linh Nhi lên nhìn ngắm một lúc rồi lạnh lùng hất ra. Nhìn gương mặt non nớt tầm thường kia Đan Thanh đoán chắc là nhỏ tuổi hơn mình, đúng thật là ghê gớm.

“Đồ tiện nhân” Đan Thanh tức giận mắng kèm theo đó là một cái tát giáng xuống mặt Linh Nhi, nàng ta dùng hết sức mà đánh khiến mặt Linh Nhi hằn rõ vết ngón tay. Nhật Vinh thấy cảnh đó liền chạy tới đẩy Đan Thanh ra, suýt chút nữa là nàng ta té xuống đất. Thấy thái tử vì một nô tì mà đối xử với phi tần của mình như vậy, bọn nô tài xung quanh liền xì xầm to nhỏ. Đan Thanh nghe tiếng thì thầm, cảm thấy bị một ả nô tì làm cho mất mặt lại còn dám tình chàng ý thiếp ngay trước bao nhiêu người,, nàng ta lao đến tát cho Linh Nhi một cái đầy căm phẫn để trút giận. Nhật Vinh tất nhiên không để yên chuyện này, hắn tức giận tát Đan Thanh khiến nàng ta không trụ được mà té xuống.

“Sao người lại bảo vệ ả ta? Ta mới là thái tử phi của người, không phải ả ta.” Đan Thanh uất ức như muốn khóc tới nơi, nhìn chủ nhân của mình như vậy, bọn nô tì mới nhanh chóng chạy lại đỡ dậy. Vừa mới được đỡ dậy, Đan Thanh như kẻ điên lao đến chỗ Linh Nhi, chưa kịp làm gì đã bị Nhật Vinh chặn lại, Đan Thanh mất bình tĩnh liền vung tay đánh Nhật Vinh. “Người chàng phải bảo vệ là ta, sao chàng có thể để ta mất mặt như vậy chứ?” Đan Thanh uất ức là vậy nhưng Nhật Vinh không nghe lọt được chữ nào, lạnh lùng đẩy nàng ta ra “Ta chỉ bảo vệ Linh Nhi thôi, ngươi còn đụng vào Linh Nhi thì ta không tha cho ngươi đâu”.

Phát ngôn đó của Nhật Vinh khiến mọi người xung quanh xào xáo, Đan Thanh xấu hổ không biết phải giấu mặt đi đâu nữa. Ở đây càng lâu thì càng mất mặt, Đan Thanh quyết định đi về, chờ hoàng hậu đi lễ phật về nàng sẽ nói người đòi lại công bằng cho mình.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cửu Long Quy Nhất Quyết