Saved Font

Trước/12Sau

Sai Rồi! Là Anh Yêu Em

Chap 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc Dạ An tỉnh dậy thì cũng là 10h sáng rồi. Thành phố vào sáng sớm thật là ồn ào mà đẹp quá. Cậu nhìn cái gì cũng thấy lạ cả. So với lời bác Lượng hay kể cho nghe thì ngoài đời, thành phố đẹp hơn nhiều lắm. Cậu thích thú cứ ngồi ngó ra ngoài cửa sổ mãi thôi. Bác Lượng thấy thế xoa đầu cậu, cười nhẹ:

- Chúng ta sắp tới nơi rồi. Con thấy thành phố có tuyệt không Tiểu An?

Dạ An gật đầu lia lịa không nói. Miệng cười toe toét, tay cứ vân vê trên ô cửa kính.

~~~Lát sau

Cuối cùng thì xe cũng dừng, hai bác cháu cùng xuống, hít thở cái bầu không khí trong lành buổi sáng nơi đây. Chắc do ngồi xe lâu quá, Tiểu An vừa xuống, vươn vai mấy cái rồi cũng hít lấy hít để, quay ra bĩu môi, bảo:

-Hmm, không khí ở quê tốt hơn đây nhiều lắmm...

Tự nói xong cũng tự buồn, cậu nhớ mọi người ở nhà cực. Tầm này cậu tự hỏi, liệu Hi Hi và Trúc Lam đã đi làm về chưa, ba mẹ đã có ăn gì chưa nhỉ. Bác Lượng đứng bên dường như cũng đoán ra tâm tư của cậu phần nào , không chần chừ nhiều, bác kéo tay cậu, vui vẻ bảo :

- Này, Tiểu An, cháu có mệt không. Nếu không, để bây giờ bác dẫn cháu đi chơi nhé.

Khuôn mặt Tiểu An hiện rõ vừa vui vừa tò mò. Thích thú gật đầu cái rụp. Nói rồi, hai bác cháu dắt nhau đi về phía công viên, ở cách đấy không xa.

~~~ Đến chiều

Thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái đã 1h chiều rồi. Trên đường có hai người, một lớn một nhỏ,  khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo. Cả hai trông ai cũng vui vẻ cả. Người đàn ông trung niên quay qua, hỏi:

-Tiểu An, cháu có muốn giờ chũng ta đi thử xin việc luôn không? Hay để đến ngày mai?

- Giờ có tiện đường từ đây không ạ? Hay chúng ta đi luôn đi, cháu muốn có việc càng sớm càng tốt mà. Dù gì xin xong, ngày mai cháu cũng chưa phải làm vội, có thể nghỉ ngơi sau.

- Ừm, nghe cũng hợp lí đó.. Chúng ta đi.

~~~Chuyển cảnhhh (*v*)~~~

Đến công ty thì thấy mọi người đang tấp nập lắm. Lặng lẽ chào rồi hai bác cháu tự mình tìm đến chỗ người quen, Dạ An là lần đầu đến đây, vừa ngại vừa xấu hổ nên k dám đi nhanh. Cuối cùng thì cũng tìm ra được, thấy vẻ mặt cô ấy có vẻ đang căng thẳng. Nhìn thấy bác dẫn theo sau là một cậu bé chỉ khoảng 13,14t ( 15 cơ mà, ơ~~) , lo lắng hỏi:

- A, chào anh Lượng , anh có dẫn theo cậu ấy đến đây không ? Khách hàng ấy đang giục bên em lắm rồi.

- Dạ có cô ơi, cháu nó đây.

Nói rồi, liền đẩy Dạ An lên phía trước, do bất ngờ với ngại nên cậu chỉ mở mồm chào rồi lại cúi gằm đầu xuống không dám nhìn thẳng. Cô này xem xét cậu từ trên xuống dưới. Có đôi lúc lại chậc lưỡi một cái. Cũng phải. Cậu từ quê lên thì làm sao mà có quần áo đẹp mặc đây. Miễn cưỡng chỉ có chiếc áo phông mỏng, màu đen, cùng với chiếc quần vải đã cũ, bên dưới chỉ xỏ tạm một đôi dép lê, trên tay ôm theo bọc đồ lớn, nhìn chiếc túi cũng chẳng thể lành lặn, có một số chỗ khi xưa bị chuột cắn nên thủng mất rồi. Còn về phần ngoại hình thì...Chả ai nhận xét gì, vì cơ bản là nhìn không ra khuôn mặt cậu. Chỉ có thể hình dung, tóc cậu để dài che gần hết khuôn mặt, điểm nổi bật nhất trên người chắc chỉ có thể nói là làn da. Làn da trắng sáng đến nỗi có thể khiến cô bác kia nuốt nước miếng thèm thuồng đến ghen tị. Cậu cũng không biết tại sao, từ bé cậu đã như thế. Phơi nắng và làm ruộng nhiều nhưng nước da từ khi sinh ra cũng vẫn không thay đổi, sự đàn hồi cũng chả khác bao nhiêu. Không phải riêng cậu mà Hi Hi và Trúc Lam cũng bị tương tư. Lắm lúc cả ba đứa cùng ngồi thảo luận, suy nghĩ một hồi, nghĩ không ra thì cả ba đứa đều cười phá lên. Thật là vuii..

Sau khi đã xem xét kĩ cậu từ trên xuống dưới, cô bác quay ra, ậm ừ, vẻ mặt không ưng ý lắm.

- Anh có chắc là không còn ai không ạ.? Chứ cậu bé này, mặc dù đáp ứng đúng điều kiện, nhưng mà..

Bác Lượng đang định tiến lên giải thích thì bất chợt, từ chỗ bàn làm việc của cô bác vang lên tiếng chuông điện thoại, tiến đến nghe máy, chả biết người đầu dây bên kia nói cái gì mà mặt cô xanh mét, người cũng run run. Dạ vâng vài câu, cúp điện thoại, cô quay ra gấp gáp hỏi:

- Cháu biết nấu ăn không, dọn dẹp nhà cửa không? Nói chung là làm việc nhà, có biết không. ?

Dạ An vừa thẩn thơ suy nghĩ, không để ý, bật chợt được hỏi tới liền giật mình, không biết nói gì, chỉ gật đầu cái rụp.

Coi như đã thoả mãn được câu trả lời, cô bác cúi xuống, viết xoành xoạch cái gì đó, lát sau liền ngẩng đầu lên, tay đưa cậu mẩu giấy, dặn:

- Cháu cầm lấy, đây là địa chỉ nhà của người đang cần giúp việc, cháu đến đó thử nhanh đi...

Hai bác cháu thở phào nhẹ nhõm, dạ dạ vâng vâng một lát rồi cũng vội đi luôn... Trước khi đi, hình như cậu nghe loáng thoáng cô bác kia tự nói nhỏ " Mong là lần này được nhận "...

~~~~

Tìm được cái địa chỉ này ít nhất thì cũng mất tới hơn cả nửa tiếng đồng hồ rồi, đến nơi thì hai bác cháu nhìn nhau há hốc mồm, choáng ngợp vì cái diện tích ngôi nhà này quá lớn đi, đầy đủ bể bơi, sân vườn, lại còn cao nữa, đến mấy tầng lận. Bác Lượng dù ở đây lâu, nhưng cũng chỉ ở khu dân cư, xung quang toàn những ngôi nhà lớn, có nhiều gian phòng, dành riêng cho việc thuê mướn.Chứ còn tận mắt một ngôi nhà riêng biệt mà đẹp như thế này thì chưa từng được thấy qua.

Rụt rè cầm giấy chỗ công ty kia đưa cho bác bảo vệ, hai người được phép tiến vào. Đứng trước cửa, cậu chần chừ không dám gõ. Phải một lúc sau, nhờ bác Lượng đứng cạnh động viên nên cậu mới có can đảm. Mạnh dạn gõ đúng 3 tiếng vào cửa, rồi cứ đứng trân trân quay mặt nhìn thẳng vào cánh cửa gỗ to sừng sững, một lúc chưa thấy ai, cậu cố kiềm chế tay mình run run, gõ cách ra thêm 4,5 lần nữa. Được một lát thì nghe bên trong có tiếng bước chân tiến lại gần cánh cửa, người thì chưa thấy nhưng chỉ nghe được trước tiên cái thanh âm trầm trầm gắt nhẹ lên: " Mẹ nó,...không biết bấm chuông sao." Người cậu không hiểu vì sao mà run lẩy bẩy, phải lùi lại ôm chặt tay bác Lương thì mới có thể đứng vững. Rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, cánh cửa bật mở ra....

Trước/12Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tối Cường Yêu Nghiệt Đặc Chủng Binh Vương