Saved Font

Trước/11Sau

Thần Tượng Bán Thời Gian

Chương 4: Sự Im Lặng Đến Quỷ Dị

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Alo, alo, 1 2 3, kiểm tra Microphone.”

Lúc Hồi Nhất Tiếu đang do dự thì âm thanh thử mic của MC trong buổi tọa đàm vang lên.

Buổi tọa đàm kỷ niệm 100 năm có tổng cộng 4 phần, mỗi phần nửa tiếng, được tổ chức liền nhau, cả buổi tọa đàm hết tất cả hai tiếng đồng hồ.

MC là cùng một người, nhưng mỗi phần sẽ có một vị khách quý khác nhau lên trên sân khấu để chia sẻ.

Lời thử mic của MC cho thấy buổi tọa đàm sắp bắt đầu.

Không có cách nào để gặp Hồi Nghệ nữ sĩ sớm hơn, Hồi Nhất Tiếu trực tiếp rời khỏi hậu trường.

Muốn tranh luận cũng được thôi, nhưng tranh luận cũng cần phải có ý nghĩa.

Hồi Nhất Tiếu đi rất nhanh, cứ như gió cuồng phong trong ngày mưa bão.

Để lại Đoạn Tinh Tinh đang dang rộng hai tay ôm lấy không khí ở lối vào hậu trường.

Vừa đơn độc lại vừa ngổn ngang.

Trong lòng Hồi Nhất Tiếu cũng đang có chút ngổn ngang.

Mẹ của mình từ một tiểu thương bán tã lót, nay lại biến thành “thần tượng” về nước lập nghiệp, là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?

Mấy năm nay Hồi Nghệ nữ sĩ bận tới mức ngay cả năm mới cũng không về, nếu không phải vì áp lực cuộc sống, vậy rốt cuộc là vì điều gì?

Sẽ không phải giống như trong tiểu thuyết, mẹ cô làm tất cả để kiếm được hào quang, thu hút sự chú ý từ ông bố ruột của cô đấy chứ?

Cứ nghĩ như vậy, trong lòng Hồi Nhất Tiếu lại có cảm giác vắng lặng: “Aiza, Hồi Nghệ nữ sĩ của chúng ta đúng là thảm quá đi mất.”

Nhất Tiếu cô nương thầm hạ quyết tâm, đợi Hồi Nghệ nữ sĩ trở về sẽ không tranh cãi với bà nữa.

Dù thế nào thì cũng phải nhịn trong tầm 30 phút hoặc hơn.

“Kính thưa các vị khách quý, chúc các bạn sinh viên, các quý cô và quý ngài có một buổi chiều vui vẻ. Tôi là MC của Đại Hạ TV - Vu Ngọc Ngọc, đồng thời cũng là cựu sinh viên ngành EMBA của Đại Hạ, rất hân hạnh khi được làm MC cho buổi tọa đàm chia sẻ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.”

*EMBA: Executive Master of Business Administration – chương trình học Thạc sĩ Điều hành Quản trị kinh doanh có giá trị trên toàn thế giới.

Sau lời giới thiệu đơn giản, MC bắt đầu chương trình một cách trôi chảy.

Buổi tọa đàm không có bất kỳ lời chào hỏi nào cứ thế mà bắt đầu, Hồi Nhất Tiếu không cảm thấy vé ngồi ở hạng nhất có gì khác so với những vị trí ở phía sau.

Cô rất muốn phê bình Vi Triết Lễ.

Vốn dĩ đã bị phê bình rồi, vị Chủ tịch hội sinh viên nào đó còn không biết ý, rướn người về phía trước, nói:

“Mâu Mâu, mẹ chúng ta vốn dĩ sẽ chia sẻ cuối cùng, nhưng tôi và thầy phụ trách phải trao đổi rất lâu, rồi tìm thầy hiệu trưởng để điều chỉnh lại thành người chia sẻ đầu tiên. Nếu không, với tính cách của mẹ chúng ta, chắc chắn sẽ không nhẫn nại đợi sau hậu trường đâu.”

Vi Triết Lễ khoe công lao của mình.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành việc giúp khách mời ký tên rồi đi vào hội trường, ngồi bên cạnh Hồi Nhất Tiếu.

Rất rõ ràng, Hồi Nhất Tiếu đã bị Vi Triết Lễ chọc tức.

“Cái gì mà mẹ chúng ta? Từ lúc nào mẹ tôi có đứa con trai lớn như ông thế? Lẽ nào ông cũng biết được chuyện Hồi Nghệ nữ sĩ bán tã lót được rất nhiều tiền, được Amazon thu mua, nên định đến nhận làm con nuôi?”

Phàm là gặp điều gì ấm ức, Hồi Nhất Tiếu có thói quen tìm thấy Vi Triết Lễ chút giận.

Không biết có bao nhiêu người, bị cái dáng vẻ vô lý “tại sao tôi không tìm ai khác để xả giận mà chỉ tìm một mình cậu” chọc tức tới mất bình tĩnh.

“Tôi biết iDiapers.com được Amazon thu mua mà, tuần nào tôi chả nói chuyện điện thoại với Hồi Nghệ tỷ.” Vi - con trai nuôi - Triết Lễ trình bày lại sự việc.

Thấy Hồi Nhất Tiếu không thích cách xưng hô “mẹ chúng ta”, Vi Triết Lễ lập tức đổi lại.

Làm điều khiến Hồi Nhất Tiếu không vui, tuyệt đối không phải là triết lý sống của Vi Triết Lễ.

Lúc thì gọi mẹ, lúc thì gọi chị, vai vế này đúng là đủ loạn.

Hồi Nhất Tiếu nhất thời không tiếp lời được.

Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ đã nghẹn lời tới ba lần, loại tình huống này chưa từng xảy ra trong 18 năm cuộc đời của Hồi Nhất Tiếu.

Cô và Hồi Nghệ nữ sĩ một tháng không gặp mới gọi điện một lần, một người ngoài như Vi Triết Lễ thế mà tuần nào cũng gọi điện.

Hồi Nghệ nữ sĩ rốt cuộc là mẹ ruột của ai không biết?

Những năm này, bởi vì Hồi Nghệ nữ sĩ không ở bên cạnh, nên ngoại trừ tập trung sức lực vào việc học hành thì thời gian còn lại Hồi Nhất Tiếu đều dùng để tìm bố.

Cứ nghĩ đến đây, Hồi Nhất Tiếu lại có cảm giác nói không nên lời.

Áy náy, đố kị, sầu não, không cam lòng…

Đủ loại cảm xúc đan xen lẫn nhau không cách nào diễn tả.

“Trước hết, hoan nghênh vị khách quý đầu tiên của buổi tọa đàm, cựu hiệu trưởng thân yêu của Đại Hạ chúng ta, thầy Sử Nhất Tùng.”

Tiếng vỗ tay ở hiện trường như sấm rền, là biểu hiện rõ ràng nhất cho thấy sự kính trọng của những người ở đại học Đại Hạ đối với người thầy hiệu trưởng thân yêu này.

“Tiếp theo là nguyên trợ lý hiệu trưởng, hiện đang đảm nhiệm chức bộ trưởng Ban Công tác Mặt trận Thống nhất của Ủy ban Trung ương CPC, Tần Hựu Nghi.”

Tiếng vỗ tay khi vị bộ trưởng này lên sân khấu yếu hơn nhiều so với cựu hiệu trưởng.

Rõ ràng chỉ là tràng vỗ tay thể hiện lịch sự thông thường.

Theo thông tin Hồi Nghệ nữ sĩ tiết lộ trong điện thoại, vị Bộ trưởng này hẳn là sẽ đến sân bay để đón người.

Trên sân khấu của có tổng cộng 4 vị trí.

Trái phải mỗi bên 1 ghế chính, ngoài ra còn có hai ghế ở hai bên.

Hiệu trưởng Sử ngồi ở ghế chính bên trái, Tần Hựu Nghi ngồi ở ghế còn lại, cạnh thầy hiệu trưởng.

Vậy là còn thừa lại hai ghế ở bên phải.

Hồi Nghệ nữ sĩ là khách mời chia sẻ đầu tiên, chắc chắn sẽ ngồi ở ghế chính bên phải.

Chỉ còn vị trí còn lại bên phải chưa công bố là ai.

Vu Ngọc Ngọc còn chưa bắt đầu giới thiệu từng người trên sân khấu thì hội trường đã vang lên khẩu hiệu như sấm rền.

Sức nóng của hiện trường còn vượt xa cả lúc thầy hiệu trưởng lên sân khấu.

Hồi Nhất Tiếu cảm thấy cạn lời.

Buổi tọa đàm chia sẻ của cựu sinh viên lần này, quả thật được đầu tư rất công phu.

Ngay cả khẩu hiệu và đèn LED cũng đã chuẩn bị trước.

Băng rôn với LED như này, lát nữa về Hồi Nghệ nữ sĩ chẳng phải càng có cơ hội nghếch mặt lên trời sao.

Nào có ngờ, còn chưa đợi được Hồi Nghệ nữ sĩ hoành tráng xuất hiện thì đã thấy “chú” áo đen tìm cô ký tên xuất hiện trước.

Lúc này, Hồi Nhất Tiếu mới nghe được rõ ràng khẩu hiệu từ phía xa truyền lại.

【Trợ giảng Minh của Đại Hạ, khuynh tình thủ hộ.】

【Quốc bảo trợ giảng, niềm tự hào của Viện Pháp luật.】

Quay đầu nhìn lại phía Đông Bắc của hội trường, tại khu vực cho sinh viên Viện Pháp luật gần cửa chính, nam nữ đều đang giơ đèn LED Minh Tinh.

Bảng đèn LED của nữ sinh còn được đính kèm nhiều kiểu chữ đáng yêu, tràn đầy tình cảm.

Các nam sinh cũng vô cùng kích động, nhưng không bằng các bạn nữ.

“Cái gì vậy trời? Trợ giảng? Lấp lánh? Niềm tự hào?” Hồi Nhất Tiếu, người luôn xa rời các hoạt động của sinh viên quay lại hỏi Vi Triết Lễ.

Trong mắt Hồi Nhất Tiếu, Vi Triết Lễ chính là bách khoa toàn thư về đại học Đại Hạ.

Nếu Hồi Nhất Tiếu không nghe nhầm, “chú” áo đen kia chỉ là một trợ giảng, không có lý do gì lại gây ra náo động đến vậy.

“Tôi cũng không rõ, Viện Pháp luật và Viện Nghệ thuật ở khu mới, rất ít tiếp xúc, đợi buổi tọa đàm kết thúc, tôi đi nghe ngóng giúp bà.” Vi Triết Lễ nhẹ giọng đáp.

“Kết thúc rồi mới đi nghe ngóng, tôi còn cần ông chi nữa?” Sáu từ cuối là câu cửa miệng Hồi Nhất Tiếu hay nói với Vi Triết Lễ.

Hồi Nhất Tiếu lại bị chọc tức.

Lẽ nào, “chú” áo đen mắc chứng OCD kia thực sự là minh tinh?

Ngay trước lúc Hồi Nghệ nữ sĩ xuất hiện lại làm ra một màn thế này, lẽ nào trong lòng vẫn chưa dứt được với Hồi Nghệ nữ sĩ?

Hồi Nhất Tiếu có chút không thích cái kiểu giọng khách át giọng chủ của “chú” áo đen.

Có nên nghĩ cho mẹ một cái khẩu hiệu không nhỉ?

Nghĩ ra rồi thì ai sẽ hô?

Với cái chất giọng còn chưa đến tone C của Vi Triết Lễ, chắc sẽ chẳng nên cơm cháo gì.

Quả không ngoài dự đoán, Hồi Nghệ nữ sĩ vừa xuất hiện, dáng vẻ tức giận đã bao trùm.

Sắc mặt xám xịt như thể “đừng ai tới gần”.

Khí thế áp bức đến mức MC Vu Ngọc Ngọc phải cách xa hai bước rồi mới lên tiếng: “Hồi Nghệ sư tỷ, rời trường nhiều năm như thế, giờ quay lại Đại Hạ, chị có cảm giác gì?”

“Cũng chẳng có cảm giác gì.” Hồi Nghệ nữ sĩ mặt không cảm xúc trả lời.

Nếu chỉ dừng ở đây, thì chỉ coi là tính tình có chút lạnh nhạt, chứ không xem là tức giận gì.

Nhưng câu tiếp theo của Hồi Nghệ nữ sĩ khiến cả hội trường lặng ngắt như tờ:

“Trường học là một nơi rất hiện thực, nếu trường học cảm thấy bạn có đủ thành tựu rồi thì lúc đó không nói hai lời sẽ khai trừ bạn, sau đó lại mời bạn đến làm khách quý trong buổi tọa đàm chia sẻ của cựu sinh viên.”

Im lặng.

Sự im lặng đến quỷ dị.

Im lặng qua đi để lại những âm thanh rủ rỉ bàn tán.

Không ai ngờ rằng, phần đầu tiên của buổi tọa đàm lại bắt đầu như thế này.

Vu Ngọc Ngọc có chút phiền muộn.

Lời của Hồi Nghệ nữ sĩ khiến anh ta hóa đá tại chỗ.

Anh ta là người dẫn chương trình cho bản tin tài chính, bình thường khi dẫn chương trình cũng đều là đọc những bài đã được biên tập sẵn.

Cho dù là trực tiếp thì cũng đều có kịch bản và ghi âm trước.

Nói không tốt thì có thể nói lại, hỏi không được thì cũng có thể hỏi lại.

Duy chỉ khi đi quay những tin tức nóng cần linh động xử lý, thì sẽ để máy ảnh từ xa.

Vu Ngọc Ngọc rất tự tin về khả năng đọc bản thảo và ghi nhớ của mình, từ trước tới nay chưa bao giờ phạm sai lầm.

Không có sự cố nào trong sự nghiệp dẫn chương trình là kỷ lục Vu Ngọc Ngọc rất tự hào.

Hai năm nay trong đài quản lý rất nghiêm ngặt, không cho phép MC ra ngoài nhận hoạt động tư nhân.

Vì vậy ngay từ đầu, Vu Ngọc Ngọc đã dùng lý do này, quang minh chính đại từ chối lời mời từ ban tổ chức của nhà trường.

Anh ta không thích làm những việc mình không quen, những tình huống không phải sở trường của mình.

Ai mà ngờ, trường lại mời đến một “Phủ để trừu tân”

*rút củi tận đáy nồi, giải quyết tận gốc.

Đưa ra vấn đề, giải quyết vấn đề, cụ thể vấn đề, phân tích cụ thể.

Không cho phép nhận hoạt động tư nhân đúng không?

Với tư cách là cựu sinh viên, làm MC cho kỷ niệm thành lập trường thì sẽ không nhận được catse.

Nếu không nhận catse thì không thể nào coi là hoạt động tư nhân được.

Trong đài quản lý rất nghiêm phải không?

Ban tổ chức trực tiếp gọi điện cho Cục trưởng của đài đồng thời là cựu sinh viên Đại Hạ.

Cục trưởng vừa nghe thì biểu thị sự ủng hộ mạnh mẽ.

Làm MC cho lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường đại học Đại Hạ, sao có thể coi là hoạt động tư nhân.

Cục trưởng không những không trách mắng, lại còn vỗ vai Vu Ngọc Ngọc, bảo anh ta đừng kỳ kèo thiệt hơn, phải làm cho tốt.

Cứ như thế, Vu Ngọc Ngọc “vui vẻ” tiếp nhận, có thể nói là nhận việc một cách đơn giản nhất

Rồi cứ như thế, từ người dẫn chương trình, trực tiếp rơi xuống trở thành MC miễn phí.

Một nhân vật lớn như Cục trưởng còn xem trọng đến thế rồi, một người dẫn chương trình nhỏ nhoi nhưng anh ta có thể không làm sao?

Để thể hiện khả năng mà bản thân dày công rèn luyện hằng ngày, hôm qua Vu Ngọc Ngọc còn dành thời gian để tra cứu tư liệu về bốn vị khách quý trong buổi tọa đàm hôm nay.

Vốn dĩ người sáng lập iDiapers - người có lượng thông tin ít ỏi nhất sẽ lên sân khấu cuối cùng.

Nhưng gần bắt đầu thì được đổi lên vị trí đầu tiên, đã thế lại còn gây ra tình cảnh khó xử như này.

Nói xong rồi thì sao?

Một MC miễn phí như anh ta, biết phải tìm ai để nói lý đây?

Hoạt động nội tâm của Vu Ngọc Ngọc có chút phức tạp.

Hoạt động nội tâm phức tạp là thế nhưng kỳ thực chỉ trong có mấy giây đồng hồ.

Mà thời khắc nghĩ đến cảnh tượng thành công và giây phút khi gặp phải cảnh khó xử hoàn toàn không giống nhau chút nào.

Vu Ngọc Ngọc đau lòng cho kỷ lục 20 năm không gặp sự cố của mình.

MC miễn phí cái gì chứ, quả nhiên là không được tôn trọng.

Cũng giống như những người đọc bản lậu, xong lại kêu gào chỉ trích tác giả vì không cập nhật chương mới.

Thế giới này đúng là không có thiên lý mà!

**

Truyện dịch bởi: Ín

Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hồng Thiên Thần Tôn