Saved Font

Trước/247Sau

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 244: Bị Bắt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Cô Ninh.”

Ninh Nhã Vân chỉ nhìn thấy Ngô Khôn Khê và Trương Triệu ngồi ở phía bên kia, không nhìn về phía này.

Nụ cười trên khóe miệng Ninh Nhã Vân đột nhiên biến mất.

Ngô Khôn Khê giả vờ không nhìn thấy, lấy từ trong túi ra một vài đô la Hồng Kông, tổng cộng lên tới hơn một trăm nhân dân tệ.

“Cô Ninh, tôi thấy cô đang sống rất khổ sở cho nên số tiền này cô cứ cầm lấy đi."

Ninh Nhã Vân nghiến chặt răng: “Cô định bố thí cho một người ăn xin hay sao?”

Ngô Khôn Khê hơi nhướng mày: “Cô hiện tại không phải là như vậy sao sao?”

“Cô...” Ninh Nhã Vân rất tức giận nói: “Triệu, anh để bạn gái anh bắt nạt em như vậy sao?!”

Trương Triệu cũng không ngẩng đầu lên mà chơi với vé máy bay.

“Cô Ninh, tôi nhớ rằng việc cô đến thành phố Hồng Kông là do cô tự quyết định. Nếu cô cho rằng thành phố Hồng Kông là thiên đường thì cô phải sống một cuộc sống tốt đẹp trên thiên đường. Dù sao cô cũng phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.”

Ngô Khôn Khê nói ra những lời này, buông tiền trong tay ra, vài đô la Hồng Kông ngay lập tức bị gió bên ngoài thổi bay.

Vừa đúng lúc đèn đỏ kết thúc, xe thương vụ khởi động, cửa sổ xe dần dần được đóng lại.

Ninh Nhã Vân muốn tiếp tục đuổi theo chiếc xe, nhưng cô ta không muốn bỏ tiền, đuổi theo hai bước, cô ta thấy rằng mình không thể đuổi kịp chiếc xe, vì vậy cô ta dậm chân và quay trở lại để nhặt tiền.

Qua kính chiếu hậu, Ngô Khôn Khê nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô ta khi nhặt tiền và những người đàn ông phía sau đã tóm lấy cô ta.

Cô không biết Ninh Nhã Vân đã làm gì ở thành phố Hồng Kông, nhưng với tính cách sính ngoại của cô ta, tương lai của cô ta đã được viết sẵn trên khuôn mặt của cô ta.

Ngô Khôn Khê không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục xem nữa, sau khi nhìn đi chỗ khác, cô dựa vào ghế sau của xe.

“Triệu, anh có cảm thấy em rất ác độc hay không?” Lên máy bay, Ngô Khôn Khê vẫn không thể không hỏi.

Trương Triệu giúp cô che đùi lại, cười nói: “Không. Em đã làm rất tốt.”

***

Trên máy bay, bốn người Ford gần như kiệt sức ngồi xuống ở hạng phổ thông, ghế ngồi chật chội khiến họ cảm thấy không thoải mái, vốn đã cao hơn người phương đông nên họ phải co ro trên ghế hạng phổ thông, chân lúc nào cũng co quắp, thực sự rất khó chịu.

“Hãy kiên nhẫn một chút, mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn khi chúng ta có tiền.” Ford đã xoa dịu ba người trong nhóm đang muốn mất bình tĩnh.

Alice luôn cảm thấy chuyến đi đến Trung Quốc này sẽ không suôn sẻ như vậy, mí mắt cô không ngừng giật giật.

“Ford, anh có chắc là không có gì bất thường về các nhà lãnh đạo của thành phố Bắc Hà hay không?”

“Tôi chắc chắn! Bọn họ vẫn luôn thúc giục tôi ký hợp đồng.” Ford gật đầu mạnh mẽ, gần như chửi thề với Chúa.

Jones không kiên nhẫn bĩu môi nói: “Những con khỉ da vàng này chưa từng trải qua sự đời. Nhìn thấy chúng ta liền quỳ xuống. Cô sợ cái gì?”

Sau khi hưởng thụ qua những tiện lợi của Trung Quốc và người Trung Quốc cũng đối xử với bọn rất kính nể, Jones từ lâu luôn coi thường người Trung Quốc, cho rằng họ chỉ đáng quỳ dưới chân anh ta.

Sau bốn giờ bay, máy bay cuối cùng đã đáp xuống thủ đô sau khi bay một vòng lớn trên bầu trời.

***

Trương Triệu và Ngô Khôn Khê ngay lập tức đổi xe di chuyển đến thành phố Bắc Hà, mục đích chuyến đi của họ là để gặp cha mẹ của họ.

Một lần nữa, hai người họ lại lên cùng chuyến tàu với đám người Ford, Ford không có tiền để ở lại thủ đô, anh ta chỉ muốn nhanh chóng đến thành phố Bắc Hà và hưởng thụ chất lượng dịch vụ tiếp đãi khách nước ngoài tiêu chuẩn cao.

Ngay khi Trương Triệu bước ra khỏi nhà ga, anh đã bị sốc bởi cảnh tượng trước mặt.

Ngô Khôn Khê mở to hai mắt, đến gần anh và thận trọng hỏi: “Triệu, ở Bắc Hà các anh lúc nào cũng như thế này sao?”

Có chuyện gì với một đống người mang quân phục trước mặt vậy?!

Là điểm đặc sắc của thành phố Bắc Hà hay sao?

Trương Triệu lắc đầu liên tục: “Không, không, Bắc Hà của anh rất bình thường.”

“Ồ?” Ngô Khôn Khê tò mò nhìn, sau đó bị anh kéo dịch sang một bên hai bước.

“Chúng ta đi mua vé xe buýt đi.”

Khi đến thành phố Bắc Hà, họ vẫn cần mua vé xe buýt để về thôn.

Trong hai năm qua, thôn Hạ Hà đã được kết nối với quốc lộ, xe buýt có thể chạy thẳng đến cổng nhà máy thực phẩm, thuận tiện hơn trước rất nhiều.

“Oa! Triệu! Họ bắt người kìa!” Ngô Khôn Khê luôn chú ý đến hành động của những binh lính, kích động nắm lấy cánh tay của Trương Triệu bảo anh mau nhìn xem.

“Người bị bắt hình như là người nước ngoài!” Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng như vậy! Ngô Khôn Khê cảm thấy rất phấn khích. Khách nước ngoài rất hiếm ở Trung Quốc, không ngờ một lần cùng bạn trai về nhà lại chứng kiến cảnh truy bắt quy mô lớn như vậy.

Trương Triệu cũng rất tò mò nên quay đầu nhìn về phía đó, đáng tiếc chỉ nhìn thấy một đám đông người đứng vây xem.

Hai người hưng phấn hồi lâu, khi binh lính rời đi, Trương Triệu kéo Ngô Khôn Khê lại.

“Đừng nhìn nữa, chúng ta mau trở về đi, có thể sẽ kịp giờ ăn trưa.”

“Vâng.”

Diệp Kiều thấy vẻ mặt người đàn ông nhà mình rất kỳ lạ, không khỏi tò mò đặt bút xuống, chống cằm nhìn anh đang nhìn vào điện thoại.

Vài phút sau, Lục Thừa cúp điện thoại; “Kiều Kiều, Ford và những người khác đã bị thị trưởng Miêu bắt giữ.”

“Hả?” Diệp Kiều kinh ngạc mở to mắt, lại gần vài bước hỏi: “Mọi chuyện là như thế nào? Mau nói cho em biết!”

“Anh đã điều tra chi tiết về Ford, anh cũng đã gửi thông tin cho thị trưởng Miêu trước đó. Lúc đó, thị trưởng Miêu và những người khác đã rất tức giận nên phải dạy cho nhóm người của Ford một bài học.

Vì thế, thị trưởng Miêu vẫn giữ liên lạc với Ford và liên tục thúc giục anh ta đến ký kết hợp đồng, đồng thời tố cáo hành vi của Ford và xin lệnh bắt giữ. Không nghĩ tới lá gan của Ford thực sự rất lớn, vậy mà lại dám làm như vậy một lần nữa. Lần này không phải đã bị thị trưởng Miêu bắt được hay sao?”

Lý do tại sao lại có rất nhiều người được cử đến để chặn đám người của Ford ở cổng nhà ga, là vì thông tin của Lục Thừa nói rằng trong số họ có đặc vụ chuyên nghiệp, họ phải chuẩn bị đầy đủ.

Sau khi nghe điều này, Diệp Kiều muốn dựng ngón tay cái với thị trưởng Miêu.

“Thị trưởng Miêu thật tuyệt vời!”

Nghĩ về điều đó, Diệp Kiều lại cảm thấy khó hiểu: “Ford bị buộc tội gì?”

“Rất đơn giản.” Lục Thừa cười nói: “Tội gián điệp.”

Diệp Kiều sửng sốt: “Vậy thì bọn họ sẽ không còn cơ hội rời đi nữa rồi.”

“Chúng ta cũng không bắt oan uổng bọn họ. Bọn họ thực sự đã làm gián điệp.” Ánh mắt Lục Thừa sắc bén nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại nhẹ nhàng bâng quơ. Chỉ là chúng ta chuẩn bị tốt, bọn họ mới không thành công mà thôi.”

“Vâng.” Diệp Kiều nắm lấy tay anh lắc lắc, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Đó là bởi vì Thừa của chúng ta rất lợi hại.”

“Thường thôi, thường thôi.” Lục Thừa khiêm tốn gật đầu.

Diệp Kiều cười lớn: “Thật lợi hại!”

Vài ngày sau, Diệp Kiều và Lục Thừa nhận được thiệp cưới từ Trương Triệu.

Cậu ấy đã đích thân đưa Ngô Khôn Khê đến để đưa thiệp cưới.

“Chúc mừng, chúc mừng! Trăm năm hạnh phúc bên nhau!”

“Ha ha ha ha, cảm ơn chị dâu.” Ngô Khôn Khê thân mật ôm ấp Diệp Kiều, khuôn mặt cô ấy tràn đầy niềm vui của cô dâu mới. “Em hy vọng rằng trong tương lai em và A Triệu có thể giống như chị và anh Thừa, lúc nào cũng ngọt ngào.”

“Sẽ được như vậy.” Diệp Kiều cười vỗ vỗ tay cô: “Chị sẽ phụ trách thiết kế váy cưới cho em.”

“Cảm ơn chị dâu! Em đang định nói với chị, em thực sự rất thích thiết kế của Phải!”

Ngô Khôn Khê cũng là một người hâm mộ trung thành của Phái. Cô ấy đã mua vài chiếc ở nhà. Tuy giá đắt nhưng là đó ước mơ của mọi phụ nữ. Đặc biệt là dòng cao cấp, mỗi mẫu chỉ có một chiếc và mỗi chiếc là duy nhất có một không hai.

Một chiếc váy cưới độc đáo là niềm mong muốn của mọi cô gái.

Diệp Kiều nói được làm được, cô đã tự mình vẽ thiết kế của chiếc váy cưới, sau khi cho cô dâu Ngô Khôn Khê xem, Diệp Kiều đã cùng nhóm làm việc thêm giờ để hoàn thành nó.

Tổng cộng có hai bộ, một bộ là váy cưới và bộ còn lại là bộ lễ phục đỏ dùng khi đi mời rượu, mỗi bộ đều là một tác phẩm nghệ thuật.

Đám cưới của Ngô Khôn Khê và Trương Triệu được tổ chức hai lần, một ở Bắc Hà và một ở Thâm Thành, vô số người thân và bạn bè đã đến chúc phúc.

Châu Châu và Tiểu An còn làm một cặp bé gái rải hoa hồng xinh đẹp, mỗi bé một bên cầm đuôi váy cưới, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Mọi người cũng cùng nhau chụp ảnh, lưu lại vẻ đẹp thanh xuân của thời đại này.

Trước/247Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Âm Thanh Giết Điên Rồi, Ta Phụ Trách Bú Sữa