Saved Font

Trước/100Sau

Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Chương 39:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Người thôn Hậu Sơn cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, có người lấy cớ có việc khác lau mồ hôi lẩn đi, cũng có người thích náo nhiệt vẫn chưa nghe đủ, tại chỗ cảm khái một phen: "Thật không nhìn ra Vệ Tam Lang có thể có tạo hóa lớn như vậy, hắn không phải thi tú tài cũng thi mất bốn năm, sao đột nhiên có thể có năng lực thế? ”

"Hắn cũng không phải bây giờ mới có năng lực, nghe nói ban đầu học vấn rất tốt, chỉ là thiếu vận khí."

"Đây là đổi vận? Làm sao mà được? Cũng không thấy Ngô bà tử đi cầu thần bái Phật. ”

"Ngô bà tử tự mình nói con dâu bà ấy có mệnh vượng phu."

"Gạt người đúng không? Khương thị nếu có số vượng, sao lại sớm mất mẹ, bị mẹ kế hành đến mức kia chứ? ”

"Cái này ngươi lại không hiểu rồi, có vượng thì cũng phải xem vượng ai... Nếu còn không tin, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, những chuyện tốt này của Vệ gia có phải là sau khi Vệ Tam Lang thành thân mới có hay không? Theo ta thấy, Vệ gia là nhặt được may mắn trời cho, Ngô bà tử chắc cũng không ngờ được con dâu bà ấy mang phúc trong mệnh, nếu không lúc trước sẽ không nháo thành như vậy, nếu không phải Vệ Tam Lang sống chết muốn cưới, ngươi cho rằng Khương thị vào được cửa Vệ gia? ”

Mấy chuyện vượng phu khắc thê nếu tin thì có mà không tin thì không, người mà tin càng nghe càng cảm thấy chuyện đúng là như vậy, liền có người hối hận.

" Nếu biết sớm ta liền tới cửa cầu hôn! Cưới về coi nàng là Bồ Tát mà cung phụng cũng được! ”

" Muộn rồi, bây giờ có cái gì cũng đã muộn rồi.”

......

Mấy bà nương tán gẫu ở dưới bóng cây hoàng liễu trong thôn, vợ Đại Lang cầm giỏ đi ngang qua, nghe thấy vài câu, lúc ấy liền có chút tức ngực, trở về lại bị Mao Đản quấy một hồi, nói nhà bà nội đang hấp trứng, nó cũng muốn ăn.

Cái mũi này của Mao Đản là thính nhất, nhà ai có đồ ăn ngon nó đều biết, nó mà đã nói như vậy thì nhất định không sai được.

Trần thị vừa rồi về nhà, cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi một lát lại đi ra ngoài, vốn tưởng rằng bên nhà cũ chỉ có Khương thị, bình thường đều là Khương thị chuẩn bị xong đồ ăn bưng lên bàn thì cha mẹ chồng mới trở về. Không nghĩ tới nàng ta vừa sang đã đụng phải Ngô thị.

"Hôm nay nương về sớm thế."

" Ngươi muốn gì?

"Ở trong phòng ngửi thấy mùi thơm, con lại đây xem đệ muội làm món gì ngon..."

"Làm cái gì thì liên quan gì đến ngươi, Đại Lang đang bụng đói làm việc dưới ruộng, ngươi còn không đi nhóm lửa nấu cơm?"

Mùi thơm từ bếp bay tới càng nồng đậm, Trần thị ngửi thấy cũng nuốt nước miếng, chưa đừng nói là Mao Đản đi theo phía sau, trốn sau lưng nàng ta nhõng nhẽo “ Con đói, muốn ăn trứng gà. ”

" Ở chỗ này cũng không có trứng cho ngươi, về bảo nương ngươi hấp cho mà ăn."

Trần thị vội vàng nói trong nhà nàng ta không có trứng, Ngô thị vừa nghe lời này, vui vẻ: "Gà nhà ngươi ăn mà không đẻ trứng? Còn không giết giữ lại làm gì? ”

"Con tích góp trứng gà để đem bán, trong nhà không có."

Tin được nàng ta mới là lạ, Ngô thị cũng không trực tiếp chọc thủng, cười tủm tỉm duỗi tay với vợ Đại Lang, bảo nàng ta cầm tiền đồng đến thì bà bán trứng cho.

Mao Đản cũng ồn ào bảo nương cầm tiền đến mua... Bị Trần thị ôm lấy, đánh hai cái vào mông, đánh xong bị Trần thị đen mặt kéo về nhà. Sau khi đuổi được vợ Đại Lang, Ngô thị vào bếp nhìn thoáng qua. Khương Mật nghe được tiếng bước chân quay đầu lại nhìn: "Nương đói bụng sao? ”

"Ta đến xem con làm món gì mà lôi kéo được mấy người nhà bên kia sang đây chầu chực.”

" Con nghe được tiếng của Mao Đản, người đã tới rồi?"

"Là đại tẩu con, thay đổi cách muốn chiếm tiện nghi, bị ta tống cổ về."

Khương Mật không tiếp lời, nói đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, hỏi cha đã về chưa, về rồi thì có thể bưng thức ăn lên bàn. Ngô thị ra sân, nhìn về phía ruộng nhà mình, liền thấy lão già khiêng cuốc đi trên đường làng, sắp về đến nhà.

"Tam tức phụ bày cơm đi, cha nó về rồi."

Khương Mật mang hai chén cơm khô xới chặt để lên bàn, tiếp theo bưng trứng hấp và canh rau ra, lại cắt củ cải ngâm, bày xong bát đũa, thấy bố mẹ chồng ở bên ngoài rửa tay ngồi lên bàn cơm mới trở về phòng bếp đơm thêm chén cơm cho mình.

Vệ phụ cầm thìa múc hai muỗng canh trứng lớn vào bát, nếm thử, nói hấp không tệ, rất mềm mại.

Ngô thị múc hai muỗng theo, nói: " Một chén lớn như vậy,hấp hai quả trứng? ”

"Ánh mắt nương tốt, đúng là hai quả."

“ Con nuôi gà cũng không dễ dàng, đẻ trứng không tích góp đem bán cứ ăn phung phí như vậy, không đau lòng sao?

Khương Mật nói không đau lòng: "Năm nay lấy tổ gà con này nuôi tốt, hai mươi con sống được mười lăm, nuôi mấy tháng đã bắt đầu đẻ trứng, trứng gà là bổ nhất. Mặt trời độc như vậy, cha mẹ làm việc dưới ruộng, không bồi bổ thân thể làm sao chống đỡ được? ”

"Năm nào cũng thế, năm nay sao có thể phung phí hơn?"

Khương Mật tính toán, nói năm nay nuôi được nhiều gà, hiện giờ mỗi ngày đều có thể nhặt tám đến mười quả trứng, cho dù mỗi ngày đều ăn trứng hấp cũng ăn không được bao nhiêu, "Điều kiện trong nhà từ từ tốt lên, không nên bạc đãi mình như trước, cha mẹ còn phải hưởng phúc thêm nhiều năm, sao có thể không chăm sóc tốt thân thể? Hai năm trước tướng công vận thế không tốt, một đồng tiền kiếm được đều rất quan trọng, phải tiết kiệm. Hiện giờ đã khác, tướng công cũng đã nói nương không cần tiết kiệm, nếu đến lúc chàng về nhà mà thấy cha mẹ mệt mỏi gầy đi lại trách ta. ”

“ Con đúng là nhiều đạo lý nhỉ.:

" Nương cảm thấy có đạo lý thì nghe một chút."

"Được rồi, dù sao ta cũng chỉ bỏ tiền mua gà con, gà là con nuôi, trứng là con nhặt, mỗi ngày có thể nhặt tám, mười quả cũng là con nuôi tốt, muốn nấu hay hấp gì ta mặc kệ con, chỉ là đã làm rồi thì đừng chỉ ngồi nhìn ta cùng lão đầu tử ăn, con cũng múc vài muỗng đi. ”

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận