Saved Font

Trước/72Sau

Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời

Chương 52: Ai Nói Nữ Phụ Không Thể Hạnh Phúc?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Nơi mà Dương Khả muốn đến nhất là chỗ nào?

Câu hỏi này nếu Đông Phong không trả lời được thì quá sỉ nhục danh hiệu người đàn ông yêu thương Dương Khả nhất!

Anh tìm số của một hãng taxi có tiếng, yêu cầu một chiếc xe đến trước cửa biệt thự nhà họ Dương. Trong lúc chờ đợi xe được điều tới, Đông Phong tắt đèn đi ra ngoài cổng. Khoảng thời gian này vì động lực giảm bớt nên chân anh mỏi không ít. Cũng may bớt có tý chứ không bớt nhiều, vì nếu không chắc Đông Phong gục ngã từ tám đời rồi quá. Anh tranh thủ lên mạng book luôn vé máy bay, từ thành phố này nếu ngồi máy bay tới nơi đó sẽ chỉ mất hơn một giờ mà thôi. Vừa lúc có chuyến chuẩn bị, Đông Phong ra sân bay là có thể làm thủ tục ngay.

Dương Khả, em chờ xem, lần này em còn lâu mới thoát được khỏi tay anh!

Chơi cút bắt cũng vui, nhưng với điều kiện là chơi vừa đủ, chứ chơi lâu quá thì mệt mỏi lắm đấy nha! Anh nghĩ, hai mươi mấy năm trời theo đuổi em như vậy.. Dường như là đã đủ rồi đúng không?

*

Trong khi Đông Phong đã chu du tận phương trời nao, thì ở thành phố phía Nam, hai con người nào đó vẫn còn đang đuổi bắt mãi không dừng.

Thanh Thảo gặp Phan Quân cách đây rất lâu, lâu lắm, lâu tới mức cô cũng không nhớ chính xác thời gian là bao giờ. Chỉ nhớ khi đó mẹ Thanh Thảo mới tái hôn còn chưa vào làm trong nhà Đông Phong. Cô chán đời vì bị dượng đánh nên bỏ nhà, bỏ học đi lang thang trong thành phố. Thanh Thảo từ nhỏ đã như con trai, luôn hùng hùng hổ hổ không được người yêu thích nên lúc khó khăn chẳng có bạn bè nào bên cạnh cả. Cô cứ thế đi bụi không mục đích, cho đến khi tới chân cầu, gặp một đám trẻ trâu đang xông vào tẩn hội đồng một cậu ấm nhà giàu.

Cậu ấm ấy không ai khác chính là Phan Quân.

Và chẳng hiểu Thanh Thảo ngày hôm đó ăn nhầm cái gì, lại nóng đầu xông vào cứu người. Cuối cùng đã cứu ra được một cục nợ sẽ bám đuổi mình trọn một đời.

Phan Quân bị đánh bầm dập, Thanh Thảo để cứu được cậu chạy thoát khỏi lũ trẻ kia cũng tím tái mặt mày. Hai người không hề quen biết gì, nhưng khi Thanh Thảo lao vào giữa đám người, nắm lấy tay Phan Quân kéo cậu chạy, cậu lại tin tưởng đi cùng cô.

Chạy thật nhanh, chạy thật xa, từng sải bước dài giống như muốn vùng ra khỏi quá khứ lạnh lẽo.

Hai người đều là những đứa trẻ sống trong gia đình hoặc tan vỡ hoặc rạn nứt, thiếu thốn tình thương cực kì. Chẳng cần nhiều lời, Phan Quân và Thanh Thảo thân nhau rất nhanh, cả hai không tìm hiểu về đối phương mà tin tưởng nhau vô điều kiện, cùng nhau lang bạt, ăn uống, ngủ nghỉ gầm cầu.. Mấy ngày dài dằng dặc cho đến tận khi người nhà Phan Quân tìm đến, lôi cậu về nhà không để hai người có chút thời gian từ biệt.

Dĩ nhiên, cho tới tận lúc xa nhau Phan Quân vẫn chẳng hề hay biết người sát cánh cùng cậu mấy ngày qua lại là một cô gái. Cô gái ấy có tính cách mạnh mẽ và sự bề ngoài cũng mạnh mẽ hệt như đàn ông.

Cho tới vài năm sau, Thanh Thảo đã trưởng thành hơn, nữ tính hơn, biết suy nghĩ cho tương lai của mình hơn. Cô thích Đông Phong, mặc dù gia đình anh đã phá sản nhưng ở bên cạnh anh vẫn tốt hơn khi Thanh Thảo phải trở về nhà với bố dượng của mình. Ông ta lúc này không chỉ vũ phu tàn nhẫn mà còn thường xuyên dùng cái nhìn không mấy thiện cảm với cô. Mẹ Thanh Thảo là một người phụ nữ nhu nhược, cái gì cũng nghe chồng, cô không nghĩ nếu như mình xảy ra chuyện mẹ có thể đứng về phía mình, bảo vệ mình. Chính vì vậy nên Thanh Thảo chọn cách rời đi, cùng Đông Phong đến nơi đất khách náo nhiệt đầy hi vọng.

Chính ở đây cô đã gặp lại Phan Quân, cũng trong một trường hợp tương tự: cậu ta bị đánh vì giành bồ một hot boy trong trường đại học.

Thanh Thảo vừa mới sang nước ngoài không lâu, việc học hành phải gác lại để giúp đỡ Đông Phong và gia đình anh. Cô cũng cố gắng hết sức để tránh đi toàn bộ những rắc rối không đáng có, thế nhưng không biết có phải do số trời hay không mà lúc đó lại gặp Phan Quân. Người này rất đặc biệt, Thanh Thảo liếc mắt một cái lập tức nhận ra, chẳng hiểu có phải cô còn luyến tiếc mối quan hệ năm đó hay không mà dứt khoát ra tay cứu cậu. Lại một lần nắm tay nhau chạy trốn, vậy mà đổi lại chẳng gợi nhớ được ra điều gì trong lòng Phan Quân, thứ cậu bày ra trước mắt cô, chỉ có dáng vẻ play boy nửa mùa đáng chết!

Thanh Thảo không thèm để tâm Phan Quân, cậu lại càng lấn tới làm thân với cô. Phan Quân mới đầu khá lằng nhằng làm Thanh Thảo chán ghét, nhưng sau cậu lại giúp Đông Phong mở rộng không ít mối quan hệ nên cô đành mặc kệ cậu muốn sóng gió ra sao thì ra. Thực ra trước mặt Đông Phong Thanh Thảo tỏ ra rất hời hợt với cậu, thậm chí có chút đối đầu. Đông Phong cũng không biết quan hệ thật sự của hai người mà chỉ cho rằng Phan Quân là đồng hương, bởi vì tốt bụng nên mới giúp đỡ anh mà thôi.

Thế cũng tốt, Thanh Thảo không muốn người mình thích hiểu lầm mình có quan hệ bất chính với bất kì người đàn ông nào khác.

Cứ dây dưa như vậy một thời gian dài, Phan Quân vẫn không nhớ ra Thanh Thảo chính là "cậu bạn" xưa cũ. Đối với cậu, cô giống như bao cô gái khác, chỉ là mục đích để chinh phục, một khi xong xuôi sẽ dừng lại, bỏ đi. Chẳng hiểu vì sao Thanh Thảo ghét bộ mặt này của cậu cực kì, lại càng ghét dáng vẻ Phan Quân tỏ ra quý ông lịch lãm với những cô gái khác. Sói đói đội lốt cừu non gì chứ? Thân thể ngựa giống vậy mà vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra sạch sẽ! Thấy gớm!

Dần dà, Phan Quân có chỗ đứng cho riêng mình, Đông Phong cũng vậy. Nhưng Đông Phong không ở nước ngoài nữa mà trở về quê hương phát triển sự nghiệp. Thanh Thảo không do dự theo anh trở về, những tưởng sau này sẽ không cần gặp lại Phan Quân nữa, nào ngờ cậu ta lại cũng theo về, còn phát hiện ra chuyện xưa, nhất mực đòi theo cô hỏi cho rõ ràng!

Thanh Thảo thấy phiền! Cô còn đang phải thực hiện kế hoạch theo đuổi Đông Phong, lấy đâu ra thời gian chơi đùa với đứa nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu ta chứ? Cô dứt khoát không thèm trả lời đấy, mặc cho Phan Quân đoán già đoán non mệt chết đi!

Bữa tiệc lần này Thanh Thảo cố ý không xuất hiện, lại thêm Phan Quân không hiểu uống nhầm thuốc gì mà cứ liên tục chuốc say Đông Phong. Cô lánh trong góc nhìn mọi chuyện xảy ra, im lặng cho tới khi Đông Phong chịu không nổi nữa bỏ về phòng mình ở trên tầng. Từ lúc đến tham dự hội nghị Thanh Thảo đã có trong tay danh sách phòng ở của những nhân vật quan trọng tham gia rồi. Hơn thế nữa, với tư cách một thư kí cao cấp, cô cũng lĩnh được một phòng hạng năm sao ở đây. Đợi Đông Phong trở về phòng mình, Thanh Thảo cũng theo chân về phòng cô, chuẩn bị tinh thần "dâng hiến"!

Phải!

Thanh Thảo muốn gửi gắm lần đầu tiên của bản thân cho anh. Đông Phong là một người đàn ông có trách nhiệm, đảm bảo khi xong việc anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô. Đầu tiên cứ trói buộc thân thể, dần dần cô sẽ ôm lấy trái tim anh. Thanh Thảo đã ở cạnh anh lâu như thế, cô nghĩ bản thân đủ tư cách hơn Dương Khả nhiều!

Nhưng nói thật, muốn dâng hiến cũng không phải chuyện dễ dàng với một cô gái có suy nghĩ cổ điển như Thanh Thảo. Mặc dù cô sống ở nước ngoài rất lâu, nhưng thời gian cô sống với bà mẹ truyền thống kia còn lâu hơn nhiều. Không ưa mẹ nhưng bị ảnh hưởng vẫn là không thể tránh khỏi, với cô, trinh tiết của người con gái rất quan trọng. Thế nên để đi đến kế hoạch này, Thanh Thảo phải đấu tranh nội tâm rất dữ dội mới hạ quyết tâm được. Thậm chí ngay lúc này, khi chuẩn bị "hành sự" cô vẫn phải về phòng, uống vài ngụm rượu cho bản thân can đảm hơn mới được.

Đặt ly rỗng lên bàn, Thanh Thảo cảm thấy trước mắt mình hơi hoa lên, dường như cô lỡ uống hơi bị nhiều. Không sao, vẫn đi được thì sợ gì không làm ăn gì được? Thanh Thảo chỉnh đốn lại bộ váy dạ hội xinh đẹp, liếc mắt nhìn bản thân trong gương một cái rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, tiến thẳng tới phòng của Đông Phong.

Căn phòng của anh nằm ở góc hành lang, dường như anh đang ngủ vì đèn không hề mở. Thanh Thảo gõ nhẹ cửa, mãi một lúc lâu bên trong mới truyền ra tiếng bước chân. Không có tiếng hỏi ai đó, cũng không có âm thanh mời vào, cánh cửa vốn đóng chặt được hé ra, bóng tối bên ngoài tràn ra hành lang khiến Thanh Thảo hơi run rẩy.

Cô cắn môi một cái, xiết chặt tay để bản thân bình tĩnh lại. Gõ nhẹ gót giày cao gót, Thanh Thảo nhanh chóng bước vào, cẩn thận khóa chốt phòng lại phòng trừ trường hợp Đông Phong muốn "chạy".

Không ánh sáng đèn điện, thứ duy nhất chiếu sáng nơi này chỉ là chút bóng mờ lẻ loi từ đèn hành lang len lỏi vào. Thanh Thảo bị rượu ảnh hưởng nên nhìn mọi thứ càng ảo diệu hơn nữa, tựa như thông qua một tấm kính mờ. Cô thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang ngồi bên giường, dường như đang mỉm cười chờ đợi chuyện gì đó.

Đông Phong cũng có hứng thú với cô?

Anh ấy cũng mong chờ chuyện này?

Vậy là Thanh Thảo có hi vọng rồi đúng không?

"Em.." Thanh Thảo bước vội, vô ý thế nào lại vướng gót giày vào làn váy dài thật dài. Cô lảo đảo muốn ngã, vừa lúc người đàn ông kia đứng lên, ôm trọn lấy thân thể thơm ngát của cô "Chúng ta.."

"..."

"Không!" Thanh Thảo thấy đối phương định nói gì đó, cô sợ đó là một lời từ chối nên vội vàng che miệng anh lại. Ngón tay thon dài quẹt qua làn môi ấm làm Thanh Thảo cảm giác cổ họng khô khốc. Cô kiễng chân, khe khẽ đặt lên đó một nụ hôn. Người đối diện dường như ngạc nhiên, hơi ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng lại, điên cuồng hôn cô "Chỉ một đêm này thôi, anh đừng từ chối!"

"Em có biết tôi là ai không?" Người đó nghiến răng thầm thì, Thanh Thảo dường như bị men say và men tình cuốn đi, không nghe lọt tai bất kì điều gì "Sáng mai tỉnh dậy đừng có hối hận!"

"Không hối hận!" Cô híp mắt cười, hai cánh tay trắng nõn choàng lên cổ người đó "Em yêu anh!"

"Thanh Thảo!"

"..."

Trước/72Sau

Theo Dõi Bình Luận