Saved Font

Trước/459Sau

Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 201

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 201: CHỜ EM

Vẻ mặt Nghê Chiến có phần cô đơn, dẫu ai nhìn thấy cũng không thể đành lòng.

Có lẽ từ khi sinh ra đến bây giờ, anh chàng thái tử này chưa từng phải khổ cực đến vậy?

Nhất là lúc nãy, anh ta đắc ý đi từ ngoài vào, dáng vẻ rạng rỡ tươi rói đó vẫn còn khắc sâu trong lòng của mọi người, một cảm giác ấm áp lạ thường.

Nhưng Lăng Ngạo lại lòng dạ sắt đá, anh đưa mắt nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Đi nào, lên lầu thôi, anh nghĩ giúp em một bản hợp đồng cho thuê, in xong rồi mang xuống cho Nghê Chiến ký tên.”

Tống Vĩnh Nhi nhìn sang Nghê Chiến, có hơi khó xử.

Cô muốn nói cái này không phải ý của cô, nhưng mà cô cũng không thể thay đổi được cục diện trước mắt, nhiều lời có khi lại không hay, càng làm cho Nghê Chiến lúng túng hơn thôi.

Cô lặng lẽ xoay người, đẩy Lăng Ngạo đi vào thang máy.

Từ thang máy đi đến phòng riêng của hai người, Lăng Ngạo vẫn không hề lên tiếng, anh nhận ra cô bé đang không vui, thậm chí là còn đang giận mình.

Mở cửa thư phòng ra, quả nhiên cô vẫn mặc kệ anh, tự đi tới trước bàn đọc sách rồi bĩu môi ngồi xuống.

“Rõ ràng anh biết anh Nghê Chiến đang khó khăn như vậy, anh ấy là cháu ruột của mẹ anh mà, quan hệ với chúng ta gần gũi như vậy, giờ cũng khá thân thiết, tại sao anh lại làm như thế chứ?”

Thật là, còn nói gì mà tặng cửa hàng cho cô thì là của cô chứ?

Kết quả là đến quyền cho thuê cũng không có!

Lăng Ngạo nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô, trong lòng anh lại thấy vui mừng.

Cô có thể quan tâm đến Nghê Chiến như vậy cũng là vì để ý đến mối quan hệ thân thích giữa Nghê Chiến và anh, cho nên thà rằng cô không được lợi gì, cô cũng muốn góp một phần sức lực giúp đỡ cho người thân của anh.

Cảm giác này thật tốt!

Lăng Ngạo quay đầu lại, kìm nén đôi nét ý cười, ánh mắt anh vẫn sâu thăm thẳm như ngày trước: “Thật ra, qua chuyện ngày hôm nay, tôi cũng thấy được tính tình Nghê Chiến vẫn còn kiêu ngạo lắm, lúc đối xử với mọi người cậu ta vẫn tỏ ra là mình nổi trội hơn, đã vậy còn thiếu kinh nghiệm xã hội, rất dễ bị người ngoài ảnh hưởng, cho nên tôi mới làm như vậy. Lần này chúng ta có thể giúp đỡ cậu ta, nhưng lần sau thì sao đây?”

Tống Vĩnh Nhi cái hiểu cái không, cô ngước mắt nhìn anh.

Anh đẩy xe lăn tới cạnh cô, bình tĩnh giải thích: “Tôi mong cậu ta có thể hiểu được đạo lý rằng: gây họa thì phải có dũng khí gánh vác. Tự mình gây chuyện, chẳng lẽ mỗi lần đều phải có người thu dọn hậu quả cho cậu ta hay sao. Giờ cậu ta giống như nghé con không sợ cọp, muốn lăn lộn trong xã hội, nhưng chí cao mà tầm mắt cũng cao, cái này thì không được. Cậu ta phải làm đến nơi đến chốn, hiểu rõ vấn đề, phải biết bình thản chấp nhận hậu quả mà mình đã lựa chọn, đó mới là điều cậu ta cần nhất lúc này đây.”

Rốt cuộc ánh mắt bất bình tức giận của Tống Vĩnh Nhi cũng dịu bớt đi, toát lên vẻ dịu dàng.

Anh nắm lấy tay cô, cười khẽ: “Sao ông ngoại lại muốn cậu ta đi rèn luyện? Là vì ông ngoại biết, ông không thể khắc phục hậu quả cho Nghê Chiến cả đời. Con đường tương lai chỉ có một mình cậu ta đi. Chúng ta cũng không thể tạo thói quen cho cậu ta ỷ lại, có một người anh họ giàu có ở thành phố M có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện cho cậu ta, nếu vậy thì chỉ là làm hại, cũng phá tan ý định ban đầu của ông ngoại. Trong quá trình trưởng thành của một người đàn ông, nếu thuận buồm xuôi gió có nghĩa là làm hại hắn, thỉnh thoảng hắn phải chịu cảm giác thất bại, thì mới có thể mở lòng mạnh mẽ vượt biển khơi. Nếu em cảm thấy bất an vì mình lấy tiền thuê nhà của cậu ta thì sau này, nếu cậu ta kết hôn hoặc khai trương chi nhánh, em lấy tiền này làm tiền mừng trả lại cho cậu ta là được. Điều kiện tiên quyết là chúng ta phải giúp cậu ta trưởng thành.”

“Em hiểu rồi.”

Tống Vĩnh Nhi khẽ mỉm cười: “Chú, anh có biết anh là một người đàn ông rất rất tốt không?”

Lăng Ngạo nhìn cô chăm chú: “Em cũng là một cô gái vô cùng, vô cùng quý giá!”

Cứ vậy, Lăng Ngạo giúp Tống Vĩnh Nhi in một bản hợp đồng cho thuê, trong đó có ghi rõ các kỳ hạn và phương thức thanh toán, còn cả số lãi hàng năm gì đó nữa.

Chỉ có điều Tống Vĩnh Nhi để giấy chứng nhận quyền sở hữu cửa hàng trong tủ sắt ở nhà họ Tống, mà hợp đồng cho thuê nhà không ghi số chứng nhận quyền sở hữu tài sản cũng không sao, bởi vì Tống Vĩnh Nhi là chủ hộ, cô cũng không thể lừa dối Nghê Chiến được.

Sau khi mang ra, Tống Vĩnh Nhi đưa ba bản hợp đồng và bút máy cho Nghê Chiến, cô nói: “Anh Nghê Chiến…”

Hiện tại cô đã chấp nhận lời khuyên nhủ của Lăng Ngạo, cho nên trong lòng cô cảm thấy rất thản nhiên.

Chỉ có điều Nghê Chiến thì vẫn rất xoắn xuýt.

Trái tim anh ta như thể một con cá vùng nhiệt đới bị ném xuống dòng sông băng Bắc Cực, anh ta bi tráng nhận lấy cây bút rồi ký thẳng tên mà còn không thèm nhìn.

Tống Vĩnh Nhi đưa cho anh ta một bản rồi nói: “Không nán lại nữa, giờ chúng ta đi xem cửa hàng đi, buổi trưa ăn cơm ở trung tâm thành phố nhé?”

Vẻ mặt Nghê Chiến không có chút cảm xúc, anh ta đau lòng đáp: “Không có tiền!”

Tống Vĩnh Nhi bật cười, nói: “Đi nào, tôi mời. Dù sao anh cũng mới tâng bốc tôi lên trời thế mà, để Trần An lái xe, Cố Duyên đi cùng chúng ta.”

Lúc này Nghê Chiến mới thở dài một hơi: “Thôi được.”

Cố Duyên bước vội đuổi theo, cô ta cúi đầu nhìn đóa hoa trong tay rồi lại thoáng sững sờ.

Nghê Chiến bật cười: “Đồ ngốc! Để hoa ở trong phòng đi, nhanh lên, mọi người chờ!”

Cố Duyên nhanh chóng chạy đi.

Nhưng chỉ trong chớp mắt này, mọi người đều im lặng.

Từ lúc nào mà cậu Nghê lại dư dả thời gian như vậy nhỉ, còn chủ động nói sẽ chờ một người nữa?

“Thật ra Duyên Duyên không hiểu mấy thứ này lắm, để con bé ở nhà chờ đi, tôi đi cho.” Trần Tín khẽ mỉm cười bước lên, nói: “Tôi có thể một người hai việc, vừa lái xe được, cũng có thể chọn cửa hàng cho cậu Nghê, cậu ta chuyên ngoại ngữ chứ không biết chuyện kinh doanh, có nhiều chuyện cậu ta không hiểu lắm.”

Ngoài vũ khí và võ thuật ra, chuyện Trần An hiểu rõ nhất chính là ngoại ngữ, có thể nói là văn võ song toàn, nhưng về mặt số học thì lại không có năng khiếu cho lắm.

Trần An gật đầu, trong lòng anh ta biết Trần Tín đang cố tách Cố Duyên ra khỏi tầm mắt của Nghê Chiến.

Anh ta cũng nói: “Đúng vậy cậu Nghê, nên để Trần Tín đi theo mọi người, tôi và Cố Duyên ở lại cũng được.”

Nghê Chiến hừ lạnh một tiếng: “Hừ, giờ tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn cho nên mấy người cũng không xem tôi là cậu chủ phải không, ai cũng muốn thay tôi làm chủ cả?”

Anh ta cũng không rõ mình trở nên kiểu cách như vậy từ lúc nào, nhưng khi nghe hai anh em họ nói chuyện, trong lòng Nghê Chiến lại thấy không thoải mái.

Trần An và Trần Tín không dám nhiều lời nữa.

Tống Vĩnh Nhi xách cái túi nhỏ của mình đi ra thì cũng tình cờ gặp Cố Duyên, cô thân mật đến nắm tay cô ấy rồi quay lại nói với Lăng Ngạo: “Chú à, bọn em đi đây.”

Lăng Ngạo gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.

Cửa lớn biệt thự đóng lại, ngăn cách hai thế giới!

Trần Tín lo lắng nhìn Khúc Thi Văn, anh ta tỏ ý: “Làm sao bây giờ đây chị dâu, không lẽ cậu Nghê để ý đến Mặc Mặc à?”

Khúc Thi Văn nhún vai, vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng.

Trong đại sảnh, dưới ánh sáng chói chang, nhưng đôi mắt ôn hòa của Lăng Ngạo lúc này lại có phần hung ác, ánh mắt hừng hực nhìn chằm chằm Trần Tín: “Hôm nay thị trường chứng khoán của Lăng Vân Quốc Tế có xu hướng thế nào?”

Tối hôm qua anh bỏ công bỏ sức nhiều như vậy, anh không tin Lăng Vân vẫn có thể ngồi yên?

Trước/459Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Thần Y: Quỷ Đế Xấu Bụng Cuồng Phi