Saved Font

Trước/130Sau

Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 91

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hoàng Sơn ngồi ở phía đối diện yên lặng nghe Hàn Nhi kể chuyện, tâm trạng nghiêm túc nhìn vào Hàn Nhi không chớp mắt.

“Rồi sao nữa?”

Hàn Nhi hết nhìn tuýp thuốc trong tay mình, sau đó lại quay sang nhìn Hoàng Sơn bằng ánh mắt bất lực, nụ cười chua xót hiện rõ trên bờ môi xinh đẹp của cô, giọng nói có chút gượng gạo, điều mà cô sắp nói đây không biết sẽ gây chấn động như thế nào nữa.

Cô nhìn Hoàng Sơn một lúc lâu sau đó lên tiếng.

“Nếu như tôi nói, tôi có tình cảm với cậu chủ thì có phải đáng tội chết lắm không?”

Hàn Nhi suy nghĩ kĩ rồi.

Những ngày qua tránh né Tống Vu Quân không phải là một quyết định hay của cô.

Càng rời xa bao nhiêu nỗi nhớ trong lòng lại da diết gấp bội.

Tâm trạng của Hàn Nhi bứt rứt như bị kiến cần, không có Tống Vu Quân, cô không thể có sức sống yêu đời như trước được nữa.

Cô đã lấy quá khứ đáng ghê tởm của Tống Vu Quân làm lá chắn cho lý do xa cách anh, nhưng càng làm như vậy chỉ khiến cho bản thân nhận ra Hàn Nhi không thể rời xa anh một chút nào.

Những ngày tháng vừa rồi cô đã trốn tránh quá đủ, hiện tại Hàn Nhi không muốn chạy trốn nữa, cô muốn đối diện với sự thật.

Cô đã phải lòng Tống Vu Quân mất rồi.

Hoàng Sơn nhìn Hàn Nhi bảng ánh mắt kinh hãi, đồng tử trong mắt của anh ta vô thức dãn nở ra từ khi nào không biết.

Hoàng Sơn không thể tin được có ngày được nghe câu nói này từ Hàn Nhi.

Có tình cảm với cậu chủ? Cô có bị điên hay không vậy? “Cô đang nói đùa đúng không? Có vẻ như đạo này cô khá thích đùa giỡn mạo hiểm như vậy nhỉ?”

Hoàng Sơn vội vã lảng sang chủ đề khác, ánh mắt đượm buồn không dám nhìn vào mắt của Hàn Nhi, khi trò chuyện cũng tránh không nhìn vào mắt của người con gái mình tương tư.

Anh ta vừa nghe một điều không thật đúng không? Hàn Nhi lắc đầu tỏ ý không đồng tình với suy nghĩ của Hoàng Sơn, cô mạnh dạn nhấn mạnh lại một lần nữa.

“Tôi thật sự có tình cảm với Tống Vu Quân, tôi yêu anh ấy”

Câu nói tưởng chừng như rất nhẹ nhàng lại chính là mũi dao đâm xuyên qua tim của Hoàng Sơn, nếu xét về phương diện khác có lẽ nó đã chảy từng giọt máu tong tong xuống sàn rồi.

Lời yêu của bản thân chưa kịp thốt ra lại nhận được sự thật phũ phàng.

Người Hàn Nhi yêu là Tống Vu Quân? Tại sao chứ? Hoàng Sơn không hiểu, anh chàng nghiêm túc nhìn mặt Hàn Nhi rồi lên tiếng.

“Cô chắc chứ?”

“Chắc”

Hàn Nhi không ngần ngại gật đầu một cái chứng minh sự kiên định của mình.

“Tại sao…

tại sao lại là hắn ta? Cô không nhớ bản thân đã chịu bao nhiêu đòn roi vì hắn rồi hay sao?”

Hoàng Sơn dần dần suy sụp hắn đi, một tay đưa lên ôm đầu, vô thức xoa xoa mái tóc ngắn ngủi của minh tới nỗi rối tung hết cả lên.

Tâm trạng hiện giờ không ổn một chút nào.

Rõ ràng Hàn Nhi biết Tống Vu Quân chính là con thú hoang mà vẫn thích đâm đầu vào, muốn bản thân phải chịu đau đớn thêm nữa hay sao? Đúng là điên rồ.

Nghe thấy vậy Hàn Nhi chỉ cười nhạt, cô biết Hoàng Sơn đang khá lo lắng cho mình nhưng khi có ai muốn làm người bình thường khi yêu không? Phải điên khùng một chút mới thú vị.

Hiện tại cô không muốn tránh né Tống Vu Quân nữa, cuộc đời mỗi người chỉ sống một lần duy nhất, dại gì mà không thử những điều mới mẻ.

Nếu nói Tống Vu Quân là một con thú hoang, thì Hàn Nhi chính là người thuần dưỡng chuyên nghiệp.

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận